.

27/12/13

• Mùa xuân. Năm mới.2014...


Vậy là một mùa xuân nữa lại về....



Đọc tiếp ...

20/12/13

• Giáng sinh 2013...


Một giáng sinh nữa lại về....


Đọc tiếp ...

13/12/13

• Nỗi nhớ ngủ vùi...



  |Chiều, vừa qua đây bằng nỗi nhớ ngủ vùi…

Tại sao ta lại không khóa được vùng kí ức của lòng mình lại sau những ngày tháng qua. Nhiều khi ta tưởng rằng mình đã quên, đã nhốt được nó vào một ngăn tối nào đó trong ngăn tủ kí ức. Ta cứ vô tư sống, vô tư cười, vô tư miên man cho những thứ xung quanh mình.

 Nào ngờ đâu, chỉ một khe hở nhỏ thôi, những điều gợi nhắc đã len lõi vào, tận nơi ngăn tối đó, khoáy động vùng kí ức, làm nó tỉnh giấc sau bao năm tháng ngủ vùi.

Nó quây quần, vẫy đạp, rồi thoát ra ngoài vùng tăm tối đó… thật bất ngờ. Nhiều khi, làm cõi lòng ta ngột ngạt, méo mó đi vì nó. Vì sau chừng đó thời gian, tưởng ta đã quên, và khi nó trỗi dậy, ta lại không kịp đón nhận, nên hóa nỗi đau dai dẳng… trong tim mình.




Đương nhiên, nó sẽ đau, vì chỉ có những nỗi buồn ta mới cố tình đem giấu kín trong ngăn tủ kí ức, bắt nó phải ngủ quên, ngủ vùi như vậy. Nhưng ta lại quên rằng, nỗi buồn hay nỗi vui, hạnh phúc hay đau khổ… mỗi khi đã hình thành, đã tượng hình thì như một tế bào sống, sinh sôi nảy nở.

Cho nên dù ta có đông lạnh nó bằng ngăn tối, thì nó vẫn sống và tồn tại, chực chờ cơ hội được hoài thai một lần nữa trong tim mình.

Vậy cho nên chỉ cần có một cơ hội nào đó, cũng đủ đánh thức cơn say ngủ vùi của những nỗi nhớ đã từ lâu không thức giấc. Mặc dù, hình hài nó đã có nhiều thay đổi qua chừng ấy thời gian. Có còn gai góc không, hay đã mềm mại hơn xưa rồi.

Và nỗi nhớ, là một cơ thể của kí ức, mà nó được tạo nên từ vô khối cung bậc cảm xúc của con người, từ niềm vui nỗi buồn cho tới đau thương và hạnh phúc, yêu và hận…

Một ngày, trong ta, nỗi nhớ lại quay về sau bao ngày tháng ngủ vùi...

Cho 1 người- yêu bằng lăng tím...


Đọc tiếp ...

11/12/13

• Cảm ơn...




Cảm ơn những tiếng chuông đã nhắc nhở về sự yên bình... 
Cảm ơn những đêm thấy mình lau nước mắt..
 Cảm ơn những sai lầm đã khiến mình ân hận...
 Cảm ơn cô đơn đã làm mình trở nên bao dung độ lượng, với ngày xưa…


Đọc tiếp ...

8/12/13

• Khoảng riêng.


Cuộc sống, quay cuồng với những bộn bề lo toan. Cuốn ta vào guồng quay vội vã, ta không kịp đứng lại, cứ mãi chạy theo, bu bám theo dòng chảy đó. Không lối thoát. Không ngơi nghỉ. Mệt mỏi…

Đôi tay rã rời. Đôi chân không muốn bước. Đôi mắt buồn bã nhìn. Mà ta cứ phải chạy, nếu không, ta sẽ nằm lại ở phía sau, thậm chí là rất xa, có thể trôi tuột đi mất.

Có thể, một ngày đôi chân ta không còn bước nữa. Ta về đây, ghé lại nơi góc phố quen, tìm một nơi quán vắng, ta thả tấm thân mệt nhoài ra với thời gian. Đôi tay buông lơi với những dòng suy tư trong lòng mình. Thả hồn trôi bồng bềnh theo nắng gió ngoài kia.


 

Đọc tiếp ...

4/12/13

• Tôi ơi đừng khóc.



Tôi những tưởng mình đã đủ cứng rắn... Nhưng rồi vẫn không khỏi run bật trước những ám ảnh quá lớn lao . Tôi thấy tôi bé nhỏ trước bóng ký ức đang từ từ vụn vỡ...
 Chợt đau đớn nhận ra , bằng cách này hay cách khác : tôi bơ vơ bên cạnh những người những người mà tôi xem là người thân...và tôi lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình...

Tôi vẫn sống trong hoài niệm như một nỗi mặc định. Để rồi những dự cảm tiếc nuối cứ kéo dài kéo dài mãi không thôi... 
Nhớ về một thời tươi đẹp đã qua , những người thân yêu nhất đã không còn gặp lại , và những điều mình gìn giữ đã xa mãi xa mãi rồi...

Nước mắt tuy sẽ dành hết cho mùa cũ...

Nhưng , tôi ơi đừng khóc...



 Trong những cuộc hèn hò, thì hẹn hò với sách vở ít gây tổn thương nhất. :)






Đọc tiếp ...

• Mức độ của sự tổn thương.







MỨC ĐỘ CỦA SỰ TỔN THƯƠNG : 

- Mức độ 1: khóc   
- Mức độ 2: tức giận 
  - Mức độ 3: im lặng
- Mức độ 4: lạnh lùng
- Mức độ 5: cười .
 
Đừng nghĩ khóc là đau nhất...vì nụ cười là mặt nạ hoàn hảo nhất của nỗi đau !




Đọc tiếp ...

30/11/13

• Ước gì?




Những giấc mơ hoang mang, đau thương đầy ám ảnh lại bắt đầu quay trở lại...
Cái khoảnh khắc tỉnh dậy và thấy mình khóc mướt như đứa trẻ thơ này, sẽ còn tồn tại trong bao lâu, bao lâu nữa?

Ngày đầu tiên của mùa đông. Thành phố lạnh tái tê ngập chìm trong từng cơn gió mùa đông bắc. Câu thơ dang dở ai viết ngày nào cũng nhòa đi trong làn mưa bụi...
Tôi ngồi đó và nghe một mùa nữa ngang qua...
 
Người ta bảo khi nào có sao băng hãy ước 1 điều gì đó , như thế điều ước sẽ thành sự thật .
 

Đọc tiếp ...

27/11/13

• Xu yêu...:)

Đã bao giờ bạn ở nhà với 1 thiên thần chưa? :)


Chàng chỉ thích leo trèo thôi :)

Chàng tập làm thợ săn . :)
Đọc tiếp ...

23/11/13

• 'Người đi bán nắng'



Có những nỗi đau vẫn sẽ mãi chỉ là nỗi đau một khi ta không thoát khỏi nó. Nhưng nhờ có nó, ta thấy mình trưởng thành hơn...

Nỗi đau dù lớn, nhưng không lớn tới mức chiến thắng thời gian! Mọi thứ cuối cùng cũng sẽ phôi pha thôi. Chúng ta, ai cũng phải trưởng thành...

~ Người đi bán nắng - Minh Mẫn ~

__________________________

Tôi không biết mình đã dành mấy lít nước mắt cho quyển sách này. Tôi chỉ biết nó làm tôi khóc, khóc nhiều lắm. Khóc đúng nghĩa của khóc. Là, rơi nước mắt, và quặn thắt trong tim....

Quyển sách đó là những câu chuyện triết lí nhẹ nhàng, là những câu chuyện kể về tâm hồn của những đứa con cô đơn với đầy sứt mẻ bởi sự đổ vỡ của gia đình...
Là những trái tim chỉ biết xù xì trước những yêu thương để đối mặt với những nỗi đau...
Là sự cô đơn luôn cần người che chở...

Tôi tìm thấy bóng dáng của mình đâu đó trong cuốn sách, tôi như thấy mình đang rơi, không trọng lượng...
Và tôi cần phải làm gì đó để tìm lại chính mình. Tôi không thể để mình đi hoang nữa...

Nếu có thể, bạn hãy tìm mua và đọc Người đi bán nắng . Tôi chắc là bạn sẽ thích nó. Đó là liều thuốc an thần cho tâm hồn, là những tia nắng dịu ngọt cho những ngày đông, hay là những cơn gió dịu dàng cho ngày nắng.
Tin tôi đi. Đó là 1 trong những cuốn sách hay nhất mà tôi đã từng đọc..

 







Đọc tiếp ...

22/11/13

• 'Tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau..'



Suy cho cùng, tôi là người duy nhất, và cũng là người cuối cùng có quyền phán xét cuộc đời mình. Tôi vẫn biết, năm tháng luôn có cách để trừng phạt chúng ta, không trừ một ai. 
Tôi không phải là thánh sống, để không mắc lỗi lầm và sống một cuộc sống hoàn hảo từ đầu đến gót chân.

Thế nên tôi chỉ cần sống thôi, kể cả đời tôi là một chuỗi những tội lỗi sai lầm, thì những tội lỗi sai lầm ấy cũng phải là do tôi tạo ra và quyết định, chứ không phải ai khác. 
Mọi lời xin lỗi với cả thế gian này cũng không quan trọng bằng việc tôi tự xin lỗi và cũng tự tha thứ cho bản thân mình, vì người phán xét cuối cùng đã thôi không còn buộc tội nữa, thì mọi thứ có phải là đã được giải thoát rồi không?.

Xin đừng khuyên tôi "cố lên đi", "cố nữa đi", mà hãy khuyên tôi khi nào cần thì nghỉ ngơi một chút...
 
- Gửi Bill -
Thế đấy Bill ạ. Không có ai là không mắc lỗi lầm, và anh cần nghỉ ngơi, đừng dồn ép mình ...


Đọc tiếp ...

•...



Đôi khi, có những thứ tình không gọi thành tên, không ràng buộc vào bất cứ một quy định nào, vào một con người nào. Nó cứ ngày ngày nhen nhóm, xa xa, gần gần, nhưng sao cứ nhớ thương không thôi.
 Nhiều khi, làm ta vui, buồn, hạnh phúc và thăng trầm cùng nó.

 Cảm xúc cứ thế mặc nhiên tuôn trào, không gò bó, không kìm nén và cũng chẳng thể thiếu vắng nó trong chuỗi ngày đang trôi đi. Vô tư đến, vô tư đi cùng những buồn vui quanh mình…











Đọc tiếp ...

19/11/13

• 'Đường hai ngả, người thương thành lạ.'





Chẳng thà hai đứa cứ ở khác xa khoảng trời mà vẫn còn nghĩ về nhau trân trọng, còn hơn cái kiểu thương chưa chắc đủ nhiều để tội cho một thứ được gọi là “tình yêu”. 

Nhớ cho rằng trái tim hẹp hòi lắm, chỉ đủ vừa dành cho một người mà thôi, nên nếu cứ đua đòi thật nhiều cảm thông, thật nhiều chia sẻ, thật nhiều xốn xang lướt qua… thì cuối cùng chỉ còn lại thật nhiều trống không, thật nhiều bất an và xát muối trong lòng.


Câu chuyện nào bắt đầu bằng hai chữ “đã từng” đều chỉ có một kết cục đau lòng như nhau...

~ Anh Khang~







Đọc tiếp ...

• 'Để giấc mơ bắt đầu...'


"Và hai bàn tay không phải chắp vào những đêm khuya
Lời nguyện cầu chỉ là sự ủi an khi tâm hồn yếu đuối
Để giấc mơ bắt đầu mà không còn chới với
Hãy từ bỏ niềm tuyệt vọng lại phía sau!"
~ Nguyễn Phong Việt~




Rồi cũng đến cái ngày mang dấu ấn của riêng em, dẫu năm nay em không còn thiết tha, không còn trông đợi hay khoa trương vòi vĩnh thì nó vẫn sẽ ghi dấu rằng em chính thức lê đôi chân và tâm hồn mình cộng thêm một ít một ít...
 

Em chỉ cầu mong mọi thứ vẫn luôn bình yên, bên chúng ta, bên anh, bên em như đã từng và sẽ nối tiếp...
 Anh biết không? Em đang bình yên...





Đọc tiếp ...

17/11/13

• Đông...


Sáng nay, em đã thấy cỏ ngây dại đang phơ phất theo cánh gió.

Sáng nay, em đã thấy mây trắng sau một hồi trời đen quyện chặt.

Thì ra, cảm giác yên bình như thế, phải, tình yêu lặng lẽ dưới bầu trời xanh như thế, cũng có chút gì đó hạnh phúc.


Những cơn gió hãy giữ nguyên vẹn câu chuyện của riêng tôi. Hãy để chúng được thời gian chở che cho đến khi tự tan vào dòng chảy cuộc đời.

Mùa  đông à, chúng ta hẹn hò nhé... 
Anh đến rồi, phải không? 







 
Đọc tiếp ...

• Khi yêu...






"Có bao giờ bạn thấy thanh thản hoàn toàn khi ở bên cạnh một ai đó không?

Tức là những điều khác thật ra cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Quán cà phê ồn ào và xấu xí, trời nắng hay mưa, đi bộ hay đi xe, bên hồ nước hay trên rừng, thế nào cũng được.

Bạn có thể im lặng cả ngày dài, và người ấy vẫn nghe được.

Nếu có lúc nào bạn đã cảm thấy như thế, thì đừng bao giờ rời xa người đó, vì bất kỳ lý do gì.

Đừng rời xa – có nghĩa là đừng quên lãng, đừng phai nhạt, có mặt khi cần, và chờ đợi nếu phải thế.

Một khi đã yêu thương thì không cần lý do, đừng phân tích lý do trong khi con tim của bạn không ngừng thổn thức.

Trái tim tự thân nó sẽ dẫn đường cho bạn, không cần bạn đúng hay sai, chỉ cần bạn thấy vui là được."




Đọc tiếp ...

• Là con gái...




Là con gái không nên quá đa cảm vì tìm kiếm niềm vui thì khó mà nỗi buồn thì luôn thường trực. Em có dám sống mãi trong những bất an hay không?

Là con gái không nên quá mạnh mẽ vì những lúc yếu mềm sẽ không có ai bên cạnh. Em có dám là điểm tựa mãi cho chính mình không?

Là con gái hãy yêu chính bản thân mình, yếu mềm và mạnh mẽ vừa đủ để bớt đau trong một vài mối quan hệ và an lạc trong tâm hồn.

Là con gái hãy tự biết cách chăm sóc bản thân mình vì em là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho cha mẹ em.

Là con gái hãy dành tình cảm cho người nào xứng đáng, đừng vì vẻ bề ngoài mà trao trọn vẹn trái tim cho họ. Yêu thương ấy mà, đơn giản là vì khúc đồng điệu trong tâm hồn.

Giữ cho mình đủ tin yêu để là  cô gái tuyệt vời nhất, em nhé!




Đọc tiếp ...

16/11/13

• Tuổi trẻ...







Mong ước vẫn là mơ ước, cái hiện thực không nắm rõ thì ảo ảnh mãi phù du.

Tuổi trẻ chẳng nên ưu sầu mà không hiểu sao bi quan như dòng lũ xoáy mòn tâm trí.

Niềm vui phải chạy chọt hứng lấy, nỗi buồn lại đứng ngồi đổ xô.

Rời rạc mà cô đặc.
Từng khối mà rã ra.



Đọc tiếp ...

14/11/13

• Một ngày chớm đông.




Đêm vùi quên bằng một giấc ngủ ngày, tôi lại thấy mình thiếu một khoảng trống trong lòng người, và tôi đã đi tìm…

Bước lang thang qua một đoạn đường ngắn ngủi, để tìm cho mình một chút tĩnh lặng nào còn sót lại nơi đây. Một ly cà phê đá cho một trưa đầy nắng vàng hong phơi trên những mái nhà, con đường, và trên những vai áo gầy…

Buổi trưa, quán cà phê vắng lặng, nhạc cũng nhẹ tênh như không còn mang vác những giọt âm thanh nằng nặng tâm tư đã cũ kỹ trong lòng người.

Ngồi chờ những giọt cà phê cuối cùng thôi rơi, tôi mở điện thoại ra, đọc những tin nhắn của chị gái ở xa.

Trời bắt đầu nắng hanh hao…

Và tôi chợt giật mình nhìn ra bên ngoài. Đã từ lâu, tôi không còn để ý đến dòng thời gian biến đổi và chuyển mùa… quanh những ngày tháng ngủ quên, chôn vùi trong bóng tối.





Ừ! Nắng vàng thật, nhưng hình như trong nắng đã pha một chút lành lạnh của mùa đông đang gần ngoài ngõ thì phải? Mùa đông đã về rồi mà tôi nào có hay đâu. Cứ tưởng vừa mới hôm qua thôi, khi cơn mưa mùa thu vội vã đi qua vùng trời này. Chỉ một thời gian ngắn ngủi thôi mà tôi đã phải tạm biệt rất nhiều thứ, đã đến, đã ở và đã qua đi trong lòng mình.

Vội vã thật…

Và lòng tôi chợt chùng xuống, miên man, nhưng đã không còn gai góc như mới vừa hôm qua, mà đã mềm ra với thời gian đang trôi chảy.

Dẫu biết cuộc đời sẽ còn nhiều những mất mác, buồn vui, giận hờn… nhưng dù gì quanh tôi vẫn còn đó những cái mà tôi cần trân trọng và gìn giữ.
Thời gian, hãy cứ vội vã đi, nhưng tôi không muốn mình phải vội vã nữa, để rồi đánh mất và bỏ lại sau lưng những thứ mà mình một thời yêu thương.

Nắng vàng, có hanh hao, cũng tốt thôi.
Nắng cứ hong khô đi những cõi lòng đang ướt sũng những u buồn giùm tôi.

 

                                                     Một ngày nắng vàng…
                                                 Cà phê đá và chớm đông…



Đọc tiếp ...

• Lời từ biệt...





 Lời từ biệt ấy như mọc cánh, bay lên bầu trời rực đỏ, mất tích trong tầng mây...

Con người sống trên đời sớm muộn cũng phải đối mặt với chia ly, đó chính là cái giá phải trả cho sự trưởng thành....



Đọc tiếp ...

13/11/13

• Yêu thương ư? Dễ mà...


Mỗi một đại lộ ồn ào bao giờ cũng có những khe hẹp cho những khoảng lặng ưu tư.

Mỗi một con người, bất kể - đều mang trong người những suy tư chất chứa cùng với những hi vọng về mỗi một bầu trời khác nhau.

Mình tung hứng nỗi đau như chiếc bóng tròn chứa đựng những tổn thương qua năm tháng. Buông nhẹ sợi dây và mỉm cười nhìn chúng bay về phía trời cao, đến một lúc nào đó, chúng sẽ vượt qua khỏi tầm mắt của mình và ẩn khuất sau những làn mây kia. Còn lại trong tay mình là Hạnh Phúc.


 Thứ cảm xúc vô hình nhưng vực dậy một cá thể đang chìm đắm trong u mê. Mình viết về chúng với nụ cười rạng rỡ trên môi, viết về chúng với tất cả những gì mình hiện có.

 





Bạn bè. Gia đình. Tình thương. Không đủ lớn để gọi là vĩ đại, nhưng quá đầy đủ cho một kẻ bình thường.

Xã hội còn quá nhiều mắc xích. Chỉ cốt sống sao cho vơi nhẹ tâm hồn.



Đọc tiếp ...

9/11/13

• Thôi nghe em tóc kia còn xanh...






"Khi mặt trời mọc, thì em có quên mất mặt trăng không? 
Vậy em có quên mất mặt trời khi mây phủ kín nó không?"
Vậy nên, khi đang buồn, cũng đừng vội quên những phút giây hạnh phúc ta từng có.
Không phải để hoài niệm hay bám víu vào chút hoài dư của quá khứ, cũng không phải để tự đẩy mình vào chuỗi những phiền muộn đớn đau trong hiện tại, mà nhớ - để đủ tin rằng sau cơn mưa bầu trời sẽ lại trong xanh, sau khổ đau chắc chắn sẽ là hạnh phúc..

Và khi đang hạnh phúc, cũng đừng quên những đớn đau từng gánh, vì đời mà, vốn không ai nói trước được điều gì, hôm nay hạnh phúc, chưa chắc ngày mai sẽ chẳng có đớn đau....
 
 '' Thôi nghe em tóc kia còn xanh...thì xin cứ an lành...''
 
 
Đọc tiếp ...

6/11/13

• Một chút Sài Gòn...


''Sài Gòn là mảnh đất lạ kỳ. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta chẳng biết viết gì, nói gì về nó. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta nhớ về nó khi đang ở trong lòng nó. 
Nó lạ kỳ đến nỗi người ta thương nó bằng một thứ tình cảm mơ hồ nhưng mãnh liệt đến ngạt thở, như kiểu một thứ tình nghĩa khác, không phải là quê hương.''

 Sài Gòn khi hoàng hôn xuống lung linh ánh đèn làm cho những vội vã thường ngày bỗng nhiên thi vị. Sài Gòn có bao giờ thôi sáng đèn và thôi không vội vã?


Hoàng hôn Sài Gòn


Những góc cafe tạo nên linh hồn SG buổi sáng...



Mờ ảo trong sương- nhà thờ Đứa Bà

Một chút náo nhiệt....



Hẹn gặp lại Sài Gòn trong một ngày không xa. :)


Đọc tiếp ...

3/11/13

• HPBD, Vy! :)

 Vy của Nắng, nếu nhớ không nhầm thì hôm nay chính là sinh nhật của Vy đúng không? Nắng cũng không biết làm gì đó để Vy vui, đành viết entry này, xem như là tấm lòng và Nắng dành cho Vy nhé. :)
Thật khó có thể nhớ được Vy và Nắng đã quen nhau bao lâu và quen nhau như thế nào Vy nhỉ? Chỉ biết rằng blog là phương tiện duy nhất để kết nối giữa 2 đứa mình, là những cmt an ủi, và đôi khi chỉ là ghé qua thôi cũng đủ để nói lên tình cảm của Nắng dành cho Vy.
Ấn tượng của Nắng về Vy là một cô gái đầy cảm xúc, đang cố gắng để vượt qua những chông chênh của tuổi trẻ, xét về một khía cạnh nào đó Vy rất giống Nắng. Có lẽ vì thế mà chúng ta tìm đến nhau và cho nhau những hơi ấm của tình bạn. 
Nắng không hiểu nhiều về Vy, nhưng Nắng mơ hồ cảm nhận được Vy đang đứng trước một mớ bòng bong suy nghĩ, trước những con đường cần phải lựa chọn và trước những cảm xúc chông chênh.
Cuộc sống không bao giờ như ta mong muốn, không bao giờ biết trước được những gì chưa xảy ra sẽ như thế nào. Con đường của N và con đường mà V đang đi có lẽ đều phải đi theo một hướng song song. Trên con đường đó có cả những nụ cười và nước mắt, có cả những niềm vui và đau khổ,... có cả tất cả mọi mặt của cuộc sống. Và trên con đường đó niềm vui không bao giờ đến trọn vẹn để rồi những lần thở dài mới ngẫm nghĩ lại những gì đang có hay mất mát....
Nhưng dù sao đi nữa cũng hãy mỉm cười Vy nhé. Vì con đường phái trước còn rộng dài, tương lai đang đón chờ những tuổi trẻ như chúng ta đó. 
Cứ nhớ nhung và khóc cho thoải mái mỗi khi yếu mềm, và đủ mạnh mẽ để thả trôi nỗi buồn mỗi lúc cô đơn....

Cuối cùng không biết nói gì hơn là chúc Vy 1 tuổi mới vui vẻ, luôn cố gắng và vững tâm để trưởng thành.
Tự tin bước đi trên con đường mình đã chọn và không còn chông chênh như những tháng ngày qua nữa nhé. :)


Bánh sinh nhật! - 1
1 cái bánh và vài cây nến cho Vy nhé :)





 



Đọc tiếp ...

1/11/13

• Nào, 11 đến rồi đấy!

 ...
Có những nỗi đau chỉ đơn giản là ngấm ngầm vào tim và cần thời gian rửa trôi. Có những con người mặc định chỉ đưa nhau đến một quãng đường đấy thôi. Tất cả đều theo lẽ trời định, có những yêu thương mãi mãi chỉ để ẩn náu và lẻ loi, bị bỏ rơi và chỉ biết gửi gắm vào gió.

Tạm biệt tháng 10...
 

*    *    *

 Trước kia, tôi vẫn nghĩ - cố chấp theo đuổi một chút, suy cho cùng chỉ là không bỏ lỡ một cơ nào đối với tình cảm của bản thân mà thôi.

Bây giờ, cũng là cố chấp, nhưng bướng bỉnh một loại gượng ép, để bản thân mãi mãi không quay mắt lại nhìn những gì đã vội qua.


Tất cả chúng ta, đều có một gánh nặng trên vai.
Tất cả chúng ta, đều cốt chỉ muốn hướng đến điều bình yên với trái tim không có những đau thương.
Nhưng, tất cả chúng ta, vẫn đi trên đôi chân này. Có thể té, có thể đau, nhưng không thể chối bỏ....



Và bây giờ thì lại ngỡ ngàng...
 Tháng 10 qua rồi ư? Nhanh đến thế sao?


Chào em, 11 yêu thương....






Đọc tiếp ...

25/10/13

• Cuối thu...



Mùa thu, gầy guộc và mong manh lắm. Mùa thu đưa những cánh tay trơ trọi của mình bấu víu vào nền trời xa thẳm như sợ mình sẽ trôi vào miền lãng quên. Vì những chiếc lá cũng rời bỏ để đi theo những cơn gió heo may từ đâu mơn man trở về.
 
Những chiếc lá rời xa theo gió để rồi khô vàng lăn về cuối đường làm cho Mùa thu cũng buồn cho một phận đời. Một nỗi buồn man mác vươn nhẹ lên vai. Một nỗi cô đơn cũng đang hiện diện.


Mùa thu mang trên mình vị ngọt ngào của nỗi cô đơn.

Ngoài kia, một đêm mùa thu mờ  hơi sương, hắc lên cái màu vàng võ của ánh trăng . Một chòi canh đang nhóm lên bếp lửa như cố xua tan đi cái lạnh lẽo đang vây bủaa xung quanh… Một gốc cây đang kỳ rụng lá.
 
Trên bậu cửa sổ nhà ai, một nhành bông hồng trắng được đặt lên, dưới ánh trăng chiếu rọi. Bên trong, một khoảng không tối mịt…
 
 
Đọc tiếp ...

21/10/13

• Thu lại trôi....


Một buổi sáng thức dậy lòng nhẹ dâng lên một nỗi nhớ. Len lỏi. Như một niềm vui. 
Chân muốn bước đi đâu đó khỏi căn phòng nhỏ. Tôi lang thang qua những tấp nập và ồn ào người của những con phố.
 Tôi đang tan dần trong mớ hỗn độn đó. Tôi chợt thèm một chổ ngồi yên tĩnh. Tôi lủi vào một góc quán vắng. Chỉ một mình thôi. Cà phê. Nhạc. Và chính tôi. Ngồi nhìn thời gian trôi... Nỗi buồn trôi... 

Và tôi đang trôi theo chính mình…


 Ở đây không có mùa thu rõ rệt nhưng dấu chân của mùa thu vẫn đi lại đâu đó trong cái se se lạnh vào những buổi sáng. Mùa thu ở đây chỉ là chuyển giao trong tâm hồn người, khi mang hình ảnh của những mùa thu ở một nơi xa nào đó mà họ đã ở hay đi qua. 
Mùa thu nơi đây vì thế chỉ còn là ký ức mơ hồ về những chiếc lá vàng bay trong gió và những cành cây trụi lá bơ vơ.



 
Đọc tiếp ...

20/10/13

• Mẹ. 20/10



Qua đi rồi con mới kịp nhận ra
Thiếu mẹ chẳng còn gì ý nghĩa
Trái tim con và lòng con đã nghĩ
Tình mẹ biển trời con tạc dạ trong tim.

Mẹ tớ vẫn trẻ, mẹ tớ vẫn như những cô gái 18.
Dành tặng mẹ nhân ngày 20 tháng 10 với tất cả tình cảm của con!



Đọc tiếp ...

19/10/13

• Tôi đưa tay....







Tôi đưa tay nắm lấy những yêu thương đang dần dần rời xa. 
Tôi đưa tay buông rơi những hận thù còn đeo bám. 
Tôi đưa tay đón lấy linh hồn mình trở lại. 
Tôi đưa tay vẫy chào một miền xôn xao. 
Tôi đưa tay vẫy chào nhỏ nhoi con người. 
Tôi đưa tay chào đón một thiên thần trở lại. 
Tôi đưa tay xóa sạch những nhọc nhằn đời tôi. 


Và rồi tôi đưa tay... giả biệt một bàn tay.

  


Đọc tiếp ...

10/10/13

• Trôi...




"... Mình sợ ngày trái tim mình sẽ chai lặng chẳng còn cảm giác gì nữa
Mình sợ một ngày mình đủ mạnh mẽ để đứng vững một mình mà không cần ai cả

Mạnh mẽ thì có gì hay? Chai lỳ thì có gì hay? Tại sao người ta lại khuyên nhủ nhau những điều như thế, rồi quay sang quở trách tại sao thế giới này quá đỗi lạnh lùng, quá đỗi khắc nghiệt, quá đỗi độc ác?

Mình không muốn làm người lớn.
Mình muốn giữ mãi những cái trẻ con như thế này trong tim mình, để mình tiếp tục được sống
Được sống chứ không phải chỉ là tồn tại..."



Đọc tiếp ...

6/10/13

• Lại cô đơn...





''Đến một thời điểm nào đó, người ta chẳng thể làm gì khác hơn ngoài sự im lặng.
Buồn bã cũng im lặng, hân hoan cũng im lặng.
Thi thoảng, chỉ muốn ngồi ở một góc quán quen, thấy khổ hạnh nào rồi cũng nhẹ nhàng như mây trời.
Cuộc đời cứ thế mà biên niên cô đơn...''




Đọc tiếp ...

4/10/13

•...






  

''Thoạt nhìn thì có vẻ hung dữ, nhưng trong lòng cô gái ấy lại rất hiền lành. Bề ngoài có vẻ lạnh nhạt, nhưng đó là cách thức để cô gái tự bảo vệ chính mình. Rất dễ cảm động, nhưng trong sự cảm động vẫn duy trì được lý trí. Nhìn thì có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng cô gái ấy bên trong lại vô cùng yếu đuối. 

Cô gái ấy đặc biệt không thích thù hận, nhưng ai đối xử với cô ấy không tốt, cô ấy sẽ ghi nhớ rất rõ ràng .''
 




Đọc tiếp ...

16/9/13

• Bầu trời vẫn xanh ngăn ngắt, phải không?

 



Lần nào đó, sau một cơn mưa dài tầm tã, cảm giác mọi thứ đều sạch sẽ, kể cả nỗi buồn của mình cũng sạch trong không hẳn khiến người ta thấy dễ chịu. 

Như kiểu, mình cứ đứng bên ngoài, rồi nhìn thấy tất thảy mọi thứ bên trong căn phòng kín trong suốt.

Sau cơn mưa, một mình đi về liêu xiêu trên con đường vắng, mùi của sạch sẽ, mùi của mưa, mùi ẩm ương của đất, mùi cỏ ngai ngái khiến mình muốn chạy mãi, chảy mãi trên con đường này và không có kế hoạch cho một cuộc dừng chân. 

 Còn bây giờ, cảm giác của 1 ngày mưa rất khác...

Bao giờ đọc Ekuni Kaori tôi cũng bắt gặp một phần mình trong đó, một phần thật sự thiếu hụt, một phần thật sự bị che lấp, một phần thật sự chìm ở giếng sâu và bị bỏ rơi vĩnh viễn ở đó...

Hoặc giả tôi hoàn toàn bị nhấn chìm vào cơn hoang tưởng nào đó. Thật sự lúc này, tôi không thể đi hết quyển sách mà tôi đang đọc dở...Có điều gì đó thật sự, thật sự buồn bã...

Nhưng....Bầu trời vẫn xanh, phải không? 






http://images.yume.vn/blog/201108/30/1314715391_lap-lanh.jpg


Tôi quyết định đọc "Lấp lánh" vì 3 điều:
1) Bìa đẹp;
2) Tựa đề làm tôi liên tưởng đến những vì sao lung linh trong đêm;
 3) Cuộc đời này có thật sự  lấp lánh chăng?




Đọc tiếp ...

9/9/13

• Sách....:)






"Có lúc tôi nghĩ, cuộc sống viết lách như vậy đến bao giờ mới kết thúc đây. Nhưng không thể có một chàng trai đột nhiên xuất hiện, nói với tôi rằng, để anh đưa em đi, cho em một gia đình, hàng ngày em chỉ cần uống trà, phơi nắng và đọc sách… Đúng là ngủ mơ giữa ban ngày. 

Tôi là người thích hưởng thụ vật chất. Tôi công nhận. Tôi luôn mơ tới một ngày có thể trốn tránh hết tất cả gương mặt của những người xa lạ, không cần nhìn ngó họ nhiệt tình hay lạnh lùng, vui sướng hay phẫn nộ.

 Chỉ vì tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn có một không gian cho riêng mình, được nghe đi nghe lại loại nhạc Ireland, đọc truyện Kinh Thánh, xem gương mặt gian trá nhưng cũng rất ngây thơ của Châu Tinh Trì. Hoặc nằm trên giường ngắm vệt nắng nhảy múa trên tấm rèm cửa sổ.

Thế giới của tôi tĩnh mịch không lời, không dung nạp bất kỳ ai.”

<Hoa bên bờ - An Ni Bảo Bối>




P/s: Dù sao thì sau này tôi cũng muốn làm 1 bà lão bán sách. Được làm chủ 1 hiệu sách thì còn gì thú vị bằng. :)



Đọc tiếp ...

4/9/13

•....Những chuyến mưa qua

Thi thoảng minh nghĩ, giá như một ai đó khi rời khỏi cõi đời này đều được chọn cách ra đi trong giấc ngủ yên bình, kiểu như, chúng ta bắt đầu đì vào một căn phòng êm ả, để lại đôi dép bên ngoài...căn phòng từ từ khép cửa, và chúng ta chẳng hề có mảy may nào về sự đau đớn. 

Mình đã từng cảm thấy đau thắt lòng khi nhìn thấy người mình yêu thương nằm trên giường với đủ loại dụng cụ y tế gắn vào người. 
Tưởng chừng như sự đau đớn chỉ là một vệt khói vắt ngang lưng trời, rồi lơ lửng ở đó. Bây giờ, ngoài cảm giác đó ra, trong lòng mình còn có một khối giận dữ vô cùng, vô cùng lớn, chỉ cần chạm vào sẽ ngay lập tức bung vỡ. 

Mình chẳng thể làm gì khác hơn ngoài giữ chúng lại trọng lòng, mình không thể hét lên, mình không thể òa vào lòng ai đó rồi bật khóc, mình không thể kháng cự. 
Mình có thể cười nói, mình có thể huyên thuyên về mọi điều, duy cảm xúc trong lòng mình thì không thể nào thốt ra được. Liệu đó có phải là sự buồn đau? 

Buổi chiều ở đây, vẫn có những chuyến mưa qua. 
Thi thoảng mình đứng bên ô cửa kính và nhìn miết vào màn mưa, đầu óc tuyền trống rỗng. 
Không thể diễn tả được những gì đang cuộn chảy trong lòng.
Mọi thứ đang dần đi vào ngõ cụt, mình biết mình cần phải đi sang một con đường khác. 



Dẫu có cưỡng cầu thế nào thì vẫn phải chuẩn bị cho mọi điều xấu nhất có thể xảy ra. Người ta vẫn băn khoăn khi thấy mình mỉm cười, liệu rồi mình có đủ sức để bước đi, hẳn rằng hoàn toàn có thể. 

Mình biết, ở đỉnh nguồn của cơn giận dữ, bất kỳ ai cũng sẽ khiến người khác bị tổn thương, vì lẽ đó mà mình chọn sự lặng im. Dẫu thế nào, thì trong trái tim mình vẫn cảm thấy trĩu nặng vì một vài người. 

Mình nhớ cậu bạn hay hỏi mình sao lúc nào cũng nhíu mày và thường hay dùng tay kéo dãn cái nhíu mày kia ra.
Mình nhớ cậu bạn bảo mình hãy lựa chọn một cách sống khác để có thể an bình hơn.
Mình nhớ cậu bạn hay đi cùng mình trong những đêm phố nghiêng ngã đèn vàng. 

Mình nhớ những buổi mưa bay lất phất. 

Mình nhớ cậu trai nhỏ, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy cười là những cơn sóng lòng mình tạm thời yên ả. 

Tất cả, tất cả những điều ấy đều được chôn chặt trong trái tim mình, bởi vì mình không hay nói, còn họ thì không cần phải hiểu điều gì cả. Chỉ cần vậy thôi, chỉ cần những nỗi nhở nhỏ bé đó mình sẽ an lòng mà bước đi giữa cõi đời vô tận này...

P/s:...Tháng tám ra đi biền biệt buồn, còn mùa mới, mùa mới có vui không?

  

~HSĐ ~
Đọc tiếp ...

25/8/13

• Dừng làm chi, rồi lại đi.





1. Thực sự, khi người ta đau ốm, bệnh tật... là khi người ta yếu đuối nhất. Nhận ra điều này từ lâu lắc nhưng không chấp nhận. Nhớ lại cái thời nhỏ, mình hay bệnh vặt, chỉ có sốt, sổ mũi rất ư là vớ vẩn, nhưng hồi đó (cũng như bây giờ) không bao giờ uống thuốc. Nên chỉ đắp chăn kín mít (mong cái sốt nó bị cái nóng... đập cho tan nát), thế mà, mẹ về, chỉ cần lật chăn lên là thấy nước mắt rơi lộp bộp.
 Mẹ la, không lấy khăn đắp lên trán ở đó mà khóc lóc, khóc dữ hơn. Không phải là mình không biết việc đó, chỉ là, lâu lâu muốn được quan tâm, khóc lóc một chút, nghe la mắng, tủi thân một chút.
Giờ thì cũng đang bệnh và bệnh cũng rất chi là vớ vẩn.


2.Thèm đọc một cái gì đó nhưng kệ sách không có gì “quyến rũ”, dù vài ngày trước ta đã tung tăng cùng Út đi nhà sách mua về vài quyển được cho là khá thú vị. Thèm viết một điều gì đó nhưng cảm xúc tắc tị....

Ly cà phê nao nao một mùi thơm quyến rũ, đóng chặt cửa phòng trong tĩnh lặng, dù vậy vẫn không thể rũ bỏ mọi tiếng ồn của cuộc sống, những dây dợ cuộc đời.



3.  Kia nữa, từng quyết định cứ như hiện rõ mồn một, nhảy nhót trêu ngươi để xem: “Ta quyết định như vậy là đúng hay sai, là nên hay không, là tỉnh táo hay u mê?”

 Dừng làm chi, rồi cũng lại đi… Bởi, dừng là hết. Đi mới là sống. Mà dễ gì ta không vấp ngã trên mỗi quãng đường đi đó. Ta thích cái câu “ Vấp ngã trên đường đi chẳng có gì to tát, chỉ là như dừng chân nghỉ mỏi thôi mà”
Ly cà phê, dù chỉ là nhâm nhi, cũng có lúc cạn sạch, huống hồ…con chữ....

~ HSĐ~



Đọc tiếp ...