.

13/11/18

• Sâu hơn cả đau..


Tôi nghĩ đến những thứ mà T nói, nhớ đến cậu ấy, nước mắt từ đáy tim hệt như se lại thành hạt cứng, khô hốc đến buồn bã.

Những ngày cuồng quay này rồi cũng sẽ mau đi, khi bình mình lên, ánh nắng cũng sẽ gột rửa những cay đắng của dòng đời đã đặt lên vai mình. Cô đơn vẫn ở đây, chỉ là sự trơ trọi không còn là thuộc về riêng cậu hay chúng ta nữa.
 Chúng ta có quyền lựa chọn để đi về phía chân trời mới, hãy cười và tự nhủ ít nhất trong những lúc nguy khó, cậu đã không phải chịu đựng tất cả một mình. Mình còn có nhau, nói vui và sến sẩm là vậy.



T là người nhạy cảm hơn tôi, cậu có những cách say đắm trong ngôn từ cầu kỳ đến lạ. Có lẽ vì những đau khổ mà cậu đã trải qua. Những giằng xé đớn hèn đã trói chặt tâm hồn cậu trong suốt quãng đời tuổi trẻ, khiến cho trên chính nó vằn vện quá nhiều những vết sẹo còn đỏ hỏn và đau.

Nhưng khác với những đứa trẻ dày công tô vẽ những nỗi đau quá bi lụy và mơ hồ, T đau một nỗi đau thâm trầm rất khác. Cậu chỉ cúi đầu rồi bật khóc trong lòng,  rồi vội vã nén lại mọi thứ vào ánh mắt câm lặng.

T luôn ổn, nhưng trong cái ổn ấy chất chứa biết bao rạn nứt. Cậu không mỉm cười, cũng chưa từng tỏ ra thống khổ trước mặt ai. Người ta chỉ có thể thấy vỏ bọc của cậu thật kiên cường, lãnh đạm, chẳng mấy ai nghĩ bên trong thâm tâm đứa trẻ ấy đã từng xước xát rất nhiều.
Những cái nghiến răng giấu mặt cứ trượt dài theo năm tháng thôi, T mỉm cười và nói tôi thế.



Đọc tiếp ...