.

25/12/20

• Vài mảnh Kí ức




 1. B nói với mình về nhiều chuyện trên đời, rồi úp mặt khóc. B khóc rất đẹp, hình như mọi thứ buồn bã đều đẹp đến mỏng manh. Mình không an ủi B, chỉ hỏi, B có còn tin vào bản thân mình không? B gật đầu nhẹ. Vầy được rồi.

Năm tháng sẽ qua. Nỗi buồn sẽ phai. Cây chết còn rễ, rễ sẽ lại bén lên mầm non mới. B rồi cũng sẽ ổn thôi, giống như định luật chừng khi B còn tin tưởng ở bản thân mình. Còn bây giờ, cứ buồn đi, không sao cả.


2. Tôi mất đến hai ngày để dọn dẹp vài thứ linh tinh trong căn nhà của mình. Mà cũng không hẳn là dọn dẹp, chỉ là những thứ không còn cần nữa, thì cho nó biến mất thôi. 

Thật may là còn có ký ức. Với một kẻ hay nhỡ tay làm mất như tôi, không có ký ức thì thật là một điều buồn thương vô cùng. 


3. Có rất nhiều người mình từng quí mến, từng thân thiết, nhưng sau cùng, thứ mình nhắc về họ chỉ là chút tiếc nuối cho một người đã xa. 

Sau này, nếu có còn cơ hội uống cùng nhau cốc nước, cười cười hoài niệm chuyện xưa, cũng chỉ là tàn dư lại chút niềm thương chưa nỡ bỏ, và lại cùng với người cũ nói chuyện cũ, để quên đi cái hiện thực nhiễu nhương. 
Rồi khi đứng dậy, lại là những kẻ rong chơi trở về với hành trình tìm kiếm sinh tồn.




Đọc tiếp ...

11/5/20

• Thành phố nằm nghỉ...




Những ngày ảm đạm, chúng tôi hay rủ nhau ngồi dưới tán cây to trong một công viên nằm khép mình ven thành phố. Mọi chuyện được đón nhận khá bình thản, chỉ là không ai ngờ, một ngày tỉnh dậy, thế giới này đã khác đi nhiều đến thế.

Lũ trẻ đợt này nghĩ gì? Một đợt nghỉ quá dài khiến mùa Hè như đến sớm, nhưng mùa Đông còn vương vai áo lũ người lớn ngày ngày lái xe ra đường và không biết rồi ngày kế tiếp người ta sẽ thông báo những gì, tin đài hơn một tháng nay chỉ toàn sương mù và những vùng biên giới.

Đêm nọ tôi tỉnh dậy viết về một thành phố nằm nghỉ, sau bao năm ròng nó oằn mình ra gánh gồng lũ người bươn chải ngược xuôi, rằng chúng tôi sợ hãi rúc vào những cái tổ nhỏ to hòng kiếm cho mình khoảng trời còn xanh như những ngày xưa cũ.

Tôi biết ngoài kia mùa Xuân vẫn chảy tràn như sông, vì ở đây vòm trời qua những tán cây xanh rì lá thỉnh thoảng vẫn trong lắm, và vì ít người nên tôi có thể nghe gió hát.

Ngày nào tôi còn được nghe gió hát, ngày ấy tôi biết mình còn hạnh phúc biết bao. Đến khi nào lòng tôi đủ trống trải, sau khi xếp đặt hết những công việc buồn vui vào những ngăn kéo tủ, chỉ mong ngày ấy tôi giống như thành phố, một chiều công viên ngồi nghe tiếng thở của của riêng mình.


#FromBeP
Đọc tiếp ...