.

27/6/16

• Ổn.Yên.





Tháng Sáu, cô vẫn viết, thường hay để Only Me những ghi chú nào cô thấy cỏn con, vụn vặt, rồi giữ làm của riêng, không ai có thể xem.

Cô vẫn trẻ con, vẫn thích bầu trời lúc xanh trong lẫn khi xám khói, cả việc uống soda khi khát cháy giữa cái nóng nực thị thành. Cô vẫn tha thiết những khoảnh khắc trong đời người, nhất là khi buồn, buồn thì cô mới có thứ để viết, viết xong lại thấy hạnh phúc vì cuộc đời còn bao nhường cuộc vui để cô tìm đến, còn một tổ ấm để cô quay về, an trú, thương yêu.

Lúc nào đó trong cuộc đời, cô cho rằng mình đơn giản lạ, như một con người khác trong cô, một kẻ không còn vẫy vùng với thời gian hay số mệnh, lầm lũi sống cuộc đời cỏ lá, nghe đất rên rỉ, nghe đời lẳng lặng đi qua mau.

Đưa tay đón lấy một giấc mơ trôi ngược, để rồi phải thổn thức triền miên với cơn đau mỗi đêm âm ỉ, cuối cùng bị gọi dậy bởi một tia ban mai len lỏi trên mi mắt, chỉ biết quệt nước trên khuôn mặt rồi mỉm cười.

...


Yên ổn trong tay em.



Đọc tiếp ...

20/6/16

• Xin hãy yên nghỉ...





Mình là một người tiêu hóa chậm, cung phản xạ dài. Nhiều chuyện nhiều cái phải một vài tuần, một vài tháng thậm chí một vài năm mình mới nhận ra được.
Kiểu như một ngày đi trên đường sực nhớ ra, à đáng lẽ năm ấy mình phải nhận ra, đáng lẽ hồi trước mình phải phản bác lại.... nên có một vài thứ trôi qua, một vài mối quan hệ mất đi trong ngỡ ngàng đến lúc muốn níu giữ thì người ta đã không cần thành ra kiểu thôi, bỏ qua.

Đồng thời lại là người rất nhạy cảm với một số chuyện, chỉ vài câu và hành động là đã tự dằn vặt, đau khổ rồi nên đôi khi cũng phục mình, phức tạp và mâu thuẫn kinh khủng.

Điển hình vụ tiêu hóa chậm là sau hơn 1 tuần Christina Gimmie mất khi bị nổ súng, mình mới đăng 1 entry. Thương tiếc chị. Vì sao một người đầy tài năng, nhiệt huyết như chị có thể ra đi? Mình vẫn không hiểu. Tại sao những con người sống từng khoảnh khắc và đầy đam mê ông trời nỡ đưa đi quá sớm, quá sớm khi mọi thứ với chị mới chỉ bắt đầu, tương lai rực sáng phía trước và mọi nỗ lực sắp được đền đáp? Còn có người chỉ muốn được chết để giải thoát mà vẫn phải sống vật vờ? Âu là cuộc đời.
Nhớ Christina Gimme đã từng say mê đàn và hát, cover từng bài hát trên youtube. Chị là một trong những người mình hay xem để học, để được truyền cảm hứng. May mắn khi có chị trong một phần tuổi trẻ.
Có một đoạn hội thoại trong 1 truyện mình đã đọc (hình như là Archimedes yêu thương), đại ý:

- Tại sao anh vẫn luôn bình tĩnh, tỉnh táo trước nguy cơ cái chết cận kề?

- Bởi vì tới những khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã sống đủ đầy, không thẹn lương tâm, làm tất cả những điều tôi muốn, không có gì để hối tiếc. Nên cũng bình thản để đón nhận.

À thì ra là vậy. Cái chết đến cũng không quá đáng sợ, miễn là sống một cuộc sống đủ đầy, trọn vẹn, không hối tiếc và không hối hận. Dù cho nó ngắn hay dài cũng không quan trọng, quan trọng là đã sống từng khoảnh khắc của nó, chiến đấu cho những gì mình tin.

Christina Gimme đã sống một cuộc đời như vậy.

Đại tá Trần Quang Khải đã sống cuộc đời như vậy.

Rất nhiều phi công khác trong Không quân cũng vậy. Và những con người đã hi sinh vì Tổ quốc, cống hiển cả tuổi xuân của mình cho sự bình yên của quê hương.

Họ tuyệt đối không hối hận, tuyệt đối không hổ thẹn với lương tâm.

Xin hãy yên nghỉ.


- TNT- 




Đọc tiếp ...

16/6/16

• Sợ...





Con người nhiều lúc như vậy, gặp phải chuyện lớn tự mình gánh chịu cuối cùng cũng vượt qua, nhưng nghe được người bên cạnh an ủi một câu liền trong nháy mắt quỵ ngã. Sau này mới hiểu ra rằng, sợ- không phải là sợ sự lạnh lùng mà là sợ sự dịu dàng bất chợt, sợ- không phải là sợ mình khổ mà là sợ người bên cạnh vì mình mà khổ, sợ- không phải sợ sự cô độc mà là sợ sự cô phụ.


-  Wunianying -



Đọc tiếp ...

5/6/16

• Có không?





         Có phải ở một nơi nào đó trên thế giới này, cậu cũng nghĩ về tôi như tôi nghĩ về cậu? Dù chỉ một lần thoáng qua thôi...





Đọc tiếp ...