Đôi khi, có những thứ tình không gọi thành tên, không ràng buộc vào bất cứ một quy định nào, vào một con người nào. Nó cứ ngày ngày nhen nhóm, xa xa, gần gần, nhưng sao cứ nhớ thương không thôi.
Nhiều khi, làm ta vui, buồn, hạnh phúc và thăng trầm cùng nó.
Cảm xúc cứ thế mặc nhiên tuôn trào, không gò bó, không kìm nén và cũng chẳng thể thiếu vắng nó trong chuỗi ngày đang trôi đi. Vô tư đến, vô tư đi cùng những buồn vui quanh mình…