Ngày đẫm mình trong những cơn mưa lá.
Vàng nâu, nâu vàng. Dịu dàng và bình yên lắm.
Và vì gió nên con đường rất mênh mông.
Dường như trong một phút giây lơ đãng, gió và lá không đến từ trời, không xuống từ những ngọn cây mà trôi về từ một miền nào xa vắng lắm.
Và trong mảy may khoảnh khắc không gian, thời gian ấy, lòng người ta không sao khỏi thấy bơ vơ.
****
Đôi khi, tôi đã thử thả lòng mình trên biển, lăn những cơn say từ đỉnh núi.
Rồi tận cùng, thấy mình vẫn chỉ là một giọt nhỏ nhoi và yếu đuối .
Ấy vậy mà thương rất nhiều cái nẻo về sâu hút ấy trong lòng mình. Nhưng, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt… sẽ không là một thở than hay chất vấn.
Đi vì đời sống đã bày biện những lối đi, và để người ta biết muốn trở về vậy mà….
Mùa này, ở đây, có những buổi chiều tôi trông nắng.
Và trên đó, nắng hong khô tôi hay ném tôi vào những cơn rỗng rang không cùng.
Nhiều lúc tự hỏi, đời sống vẫn lành lặn cớ sao tâm hồn cứ cảm thấy mất mát, trầy xước đi nhiều quá?!
Mùa này, bây giờ, trong một đêm cuối thu đã bàng bạc mùa đông, rất dày và sâu.
Đêm xuôi dòng về nhạc Trịnh. Đêm rơi lại trong cuồng điên suy nghĩ là một câu thơ đã viết từ mùa thu năm trước, sẽ chờ nhau trong một đêm cuối thu.
Cõi thế gian đâu chỉ có một chiều dài rộng của dòng sông, một chiều thẳng đứng của đỉnh cao và vực sâu, còn đâu đó một chiều thứ tư có thể bất ngờ vỡ hoang từ tâm thức nữa !
… Cuối cùng, hiểu rằng vì có một khung cửa sổ mở vào khoảng không nên đêm vẫn đối diện với vô cùng… Mà sao, trong bao la này, tôi vẫn nhớ quá mênh mông ?!!!