Muốn viết entry sớm hơn....Nhưng đầu ốc rỗng tuếch...Chẳng nghĩ đc cái gì cho tử tế.
Chiều nay, 1 mình.
Thú vui online, cả take piz nữa, tự nhiên chẳng còn sức hấp dẫn.
Uể oải lết ra khỏi phòng, dắt xe đạp, buông 1 câu nói dối cho qua chuyện.
Rồi đi.
Có ai thấy 1 mục trong phần interests của tớ là'' Đạp xe 1 mình'' ko?
Uhm. Tớ thích đạp xe 1 mình, lúc buồn, lúc vui đều có thể!...
Nhưng chiều nay khác. Một mình, tớ thấy buồn.
Cần 1 ai đó để lê lết cùng. Cần 1 ai đó để tớ nói thật to với người đó rằng tớ đang chán quá.
***
Cũng 4 ngày rồi trời ko mưa, chiều nay tự nhiên lại mưa.
Trời mưa. Tớ thấy mọi người hối hả lao xe nhanh hết sức. Xe máy, xe ô tô, xe đạp...họ phóng vù vù. Những người đi bộ ít nhất họ cũng chạy.
Còn tớ, cứ đi từ từ, đạp chậm, thú vui đó!
Ngước lên hi vọng tìm cậu vồng mà ko có.
Cứ đi mà cũng chẳng biết là sẽ đi đâu.
Cứ tưởng tượng ra rằng, tớ đang đi thì 1 ai đó xuất hiện, sẽ đi cùng tớ, sẽ làm tớ vui.. Nhưng rồi loanh quanh qua bao con đường, tớ mỉm cười 1 cái thực tế răng: chẳng có ai cả.
Tớ chẳng muốn dừng chân lại 1 quán nhỏ ăn cái gì đó nóng hổi.
Tớ cũng chẳng muốn đi ngắm nghía những món hàng bắt mắt như lúc trước tớ vẫn luôn thích thú.
Thế nên tớ lại cứ đi. Nhiều người bảo tớ suy nghĩ nhiều quá, thả hết đi, nghĩ làm gì.
Muốn thế thật. Nhưng mà nhiều chuyện cứ quay vòng trước mắt mình, lơ nó sao nổi. Tất cả đều khiến tớ phải suy nghĩ.
Coi như dù gì thì tớ cũng đã tìm đc cho mình 1 chút ko gian riêng, 1 chút nhẹ nhàng thư thả....
-------------------------------------------------------------------
M ư a . M ộ t m ì n h.
------------------------------
Ukm, tớ đã ốm nhưng chiều tối tớ đã GẶP CẦU VỒNG.
Lâu lắm rồi đấy....cầu vồng thật đẹp......
Một niềm an ủi cho tớ vậy.......