[ Cho những ngày mưa cuối hạ....]
Tôi ngồi vắt vẻo trên lan can, đưa tay đón những hạt mưa mùa hạ.
°Dù vẫn là mưa, nhưng mưa mùa hè ko ủ dột, ko sầu muộn như mưa mùa thu. Mưa cứ lóng lánh, mát rượi, đầy sức sống trên những ngón tay.
*
* *
Tôi ko hiểu rõ nỗi buồn mình phải trải qua là gì, chỉ mơ hồ thấy đang-mất-phương-hướng. Vì chỉ đơn giản tôi đến tuổi phải cảm nhận điều đó, hay vì tôi đã lạc lối ở phương trời xa lạ?
Vì tôi đang cảm thấy thất bại trong lựa chọn của mình, hay vì cuộc sống chẳng có mục tiêu nào khiến tôi có thể nỗ lực bám đuổi?
Tôi ghét từ ''nhàm chán'' vì quá nhiều người nhắc tới như thể đó là 1 phần của tuổi trẻ, thế mà nhận ra chính mình đang cảm thấy thế, gần.như.là.vô.cớ.
*
Một cảm giác hụt hẫng xâm chiếm làm tôi bối rối.
Tất cả đã kết thúc.
Lần đầu tiên.
Đó là điều tôi chưa từng nghĩ đến. À không, có thể đã từng nghĩ đến nhưng chẳng hề tin tưởng chút nào. Nhưng giờ đây tôi nhận ra, mọi thứ có thể bắt đầu mà ko hề báo trước.....