Trưa nay phố đầy nắng, cái nắng hâm hấp của những ngày áp thấp coi vậy mà khó chịu, đôi khi hanh khô, đôi khi như đốt cháy da, đôi khi nhàn nhạt oi nồng...
Quán cafe trong góc phố nhỏ với tiếng guitar thùng trầm đục khiến hồn ai đó lâng lâng bay bổng. Tiếng chuông gió lanh canh nho nhỏ nơi góc quán khi cơn gió nhẹ vô tình đi ngang qua chạm vào niềm riêng chợt vỡ òa....
Cuối tháng 8 rồi đó, mùa thu đang về gõ nhẹ trên từng phiến lá. Chiếc là vàng rơi khẽ chạm vào thành ghế bỗng dưng khiến ta giật mình....một nỗi nhớ mơ hồ lãng đãng bay qua...
***
Trưa rất nhẹ, nắng đó rồi chợt mưa, quán đông hơn bởi những bàn chân dừng lại chờ cơn mưa đi qua.
Ta bất ngờ, sững người nhìn thấy 1 hình dung rất quen bên chiếc guitar nơi góc quán. Những âm thanh đầu tiên của ''Phố nhỏ'' ngân lên, da diết....
Vô tình hay cố ý mà chiều mưa nơi quán góc cũ ta nhìn thấy nhau. Bàn tay ta khẽ run run, một thoáng tim hẫng đi. Và rồi nhìn thấy nhau, mái tóc bồng, nụ cười
vẫn đẹp, vẫn ấm, ánh mắt vẫn nồng nàn. Chỉ có ta...1 đời lãng tránh, 1 đời ru quên.
Đôi khi....có những cơn mưa làm tim buốt nhói!
Phố vắng hơn dưới mưa rồi lại xôn xao như muốn thuở, nhịp sống lại tiếp diễn chẳng ngừng nghỉ. Và ta lại tiếp tục cuộc hành trình với thời gian.....
Cuối tháng tám rồi đó, vẫn còn thoang thoảng chút hương Thu, lá vàng đâu đó chợt rơi...rất nhẹ!
Hôm nay là ngày đặc biệt.
Ta gặp người đã từng đặc biệt với ta....