.

5/1/13

• Người đến từ đó...



Tháng một
Thành phố không biết lạnh.
Ấy vậy mà mùa đông vẫn lặng lẽ qua tim.
Em cấu chặt tay mình.
Sợ khóc.
Sợ những hoang hoải trốn chạy, xổ tung
Lúc nhìn thấy anh, an yên trước mặt.
Tháng một.
Người trên phố lang thang buồn đến lạ.
Không ai còn nhớ nổi lần cuối cùng được hạnh phúc.
Chỉ thấy kí ức là một mảng trống lớn lao
Cuốn hiện tại đan thành nỗi cô đơn dăng dẳng.

Tôi nói chuyện với K qua điện thoại sau khi cậu ấy đột ngột xuất hiện ở trước cổng nhà rồi vội vã đi mất.

K cười. Điện thoại đột nhiên mất sóng. Im bặt. Vào đúng khoảnh khắc đó tôi thực sự sợ hãi. Giống như thể chuyện mất mát mơ hồ nào rồi cũng có thể xảy ra với mình…

Đêm qua tôi lại nằm mơ. Mộng mị vào một số thời điểm thật buồn bã và đáng sợ. Thấy mình ngồi trên một cái đỉnh tháp lớn cheo leo. Chân trần. Gió thổi phần phật. Tôi nhìn thấy anh phía bên kia đỉnh tháp. Đang nhìn mình. Tôi gọi “Anh ơi…” Những lời thoát ra bị cuốn phăng vào trong gió. Và không một lời đáp lại. Tôi cứ mải miết gọi…cho đến khi anh quay đầu biến mất…

Những buổi sáng mùa đông lạnh lẽo.

Không muốn đối mặt với thế giới là cảm giác có vẻ bình thường. Khi ai đó vừa buông vội một bàn tay. Rồi nơi lồng ngực, niềm thương nhớ của những ngày đầu tiên dịu dàng gõ những nhịp lách cách.

“Tôi xin giới thiệu, tôi…con người truyền thuyết”

“A chào anh, tôi từ sao Hỏa tới nhé…”

6 months ago…

Nhắm mắt mở mắt. Nhắm mắt mở mắt. Nhắm mắt mở mắt.

 Xóa hết đi mà….Làm ơn…