.

26/1/13

• Entry cho ....Em




Tôi trò chuyện với em chút nhé...

Mỗi lần em buồn, tôi lại là người duy nhất nhìn thấy em khóc.
Sức chịu đựng cao có thể cam chịu nhiều thứ tưởng chừng như sẽ bóp nghẹt hơi thở của em. Tôi hiểu điều đó.
Bề ngoài và cả tâm hồn em đều rất bình thường, không gì đặc biệt...Nhưng những thứ em có, sẽ ko lặp lại ở bất cứ ai!


Tôi tưởng tượng tim em đang có những mảnh chắp vá, chồng chéo lên nhau. Đầu óc em cũng hỗn độn, quay cuồng, hệt như nước mắt em rơi nghiêng ngả vậy. Cái thứ rơi ra từ nước mắt em đó, nó ướt áo em, ướt gối em nằm, ướt giấy em viết, nhòe mực. Em lấy tay quẹt nước, tay lại ướt.


Cũng chỉ có tôi biết cái bí mật em đi nghe lén người ta nói chuyện về em. Em vận dụng sự chai sạn của mình cũng khá tốt. Em đứng im, căng tai cố thu hết mọi từ ngữ. Rồi cố hút tiếng nấc vào cổ, đừng để ai nghe thấy.
Và em vụt chạy 1 cách êm nhẹ khi biết có người tiến về phía em...Dần dần, em quen với tiếng khóc ko có tiếng động.

Tim em bị tổn thương.


Thỉnh thoảng tôi bắt gặp 1 em yêu đời. Đó là cái thói quen xòe bàn tay ra dưới nắng để tự nhìn thấy và khen mình da trắng của em. Hay khi em hít hà không khí buổi sáng trong lành và đạp xe thư thả đến trường. 
Có khi em lẩn thẩn hát vài ba câu vu vơ, ko dám mở miệng to vì sợ người khác bảo mình có vấn đề!...
Kể ra cũng lắm chuyện...!!


Đã qua rồi cái thời em nhìn mình bằng đôi mắt ướt...
Ko mạnh mẽ như những hòn đá chịu sương gió qua năm tháng. Chỉ là em quá yếu đuối hay ngu ngốc để tự cứa vào vết thương của mình. Và tôi hiểu điều đó.

Dòng nước mắt cạn khô. Ở em chỉ còn cái nhìn lạnh tanh và đôi môi bị khóa.
Tuổi còn nhỏ nhưng đau thương tạo ra cho em là chưa đủ. Và em biết điều đó.
Em mệt mổi làm tôi mệt mỏi. Đôi lúc em làm tôi cảm thấy hận em!





Tôi là tôi, và em là tôi trong cái gương kia kìa!!...