" Tôi đi mãi, rồi tôi gặp một người có đôi mắt trong veo ánh bầu trời xanh ngắt và nụ cười sáng như mùa thu. Tôi đi cạnh người, nghe người nói về những miền trời tôi từng qua. Tôi chẳng nói gì, chỉ cười.
Một ngày, người hỏi giấc mơ của tôi là gì. Tôi lắc đầu, cười vào ý nghĩ ngốc nghếch. Người mỉm cười dịu dàng, an ủi tôi bằng cái xiết tay nhẹ. Rồi từ từ rút ra một quả cầu li ti đốm sáng, để vào lòng bàn tay tôi, như bí mật được chia sẻ từ tin tưởng.
Tôi nhìn người.
Tôi đứng dậy.
Và ném giấc mơ về phía rừng sâu với tất cả sức lực có được."
Thu à, Thu ơi. Đến rồi sao? Nhanh quá...
Chờ tôi...