Sáng dậy sớm, ngồi một mình, nghe gió về se lạnh, cà phê thơm nồng....
Ngoài kia người vẫn bước qua người vội vã, như những kẻ mộng du. Dù tỉnh hay mơ thì ai dường như cũng đang đi sau những giấc mộng kiêu kỳ và trắc trở.
--------
Cuộc đời vẫn vậy, vốn dỹ chẳng bao giờ dừng lại, có chăng chỉ là do người đời vì điều gì đó dừng lại bước chân trên chặng đường mòn mỏi của những kiếm tìm của đời mình…
Dạo này ta bỏ ngỏ những ánh nhìn để thôi không chạm phải tận cùng cảm giác… Cũng rã rời, cũng nhiều khi tim ngừng đập, khi mọi thứ vẫn cứ theo nhau đan chéo tựa ngã tư đường khi cúp điện.
Những ngày trôi qua mênh mông nhàn nhạt, đôi lúc nghĩ suy miên man như chiều mưa bụi bay về lãng đãng trên phố cũ, thảnh thơi giống lời từ biệt ngày xưa ai đó bỏ quên…
Tự dưng lại nhớ những ngày mưa một mình… Không biết điều gì là có thể xóa hết, như gió cuốn mây đi không để lại gì ngoài một màu trời xanh ngắt…
****
Cũng có những đoạn thời gian trở nên trắng toát và vỡ vụn, ta sóng sánh trên mặt ly cà phê bốc khói… mà ta có mấy khi để ý đến những điều như vậy đâu…
Bước qua ngày tháng đặt bản thân sống ở giới hạn cuối cùng, như nỗi buồn vương lại trên những dấu vân tay…
Chỉ là cuộc đời vẫn thích đùa dai, như nửa đêm ai giật mình tỉnh giấc, khóc nức nở…
Đêm mịt mờ và phố khuya xao xác, khúc kinh cầu thoang thoảng trong hơi gió đẩy đưa, rơi đầy nơi những kẽ tay trống trải…
_________________
Khi nhung nhớ nguôi ngoai,
Khi yêu thương phai nhạt,
Khi ai biết nói lời yêu thương ai mãi mãi là điều không có thật…
Ừ thì sẽ gởi lại đây tất cả…
Em bình yên nhé…
Mùa này nắng về sau những cơn mưa chiều mát rượi, ô cửa cũ mở toang cho gió hớn hở tràn qua.
Phố cứ như dòng chảy của cuộc sống vậy, cuồn cuộn không ngừng.