.

8/11/12

• Cafe một mình....


Tạt vào một quán café quen thuộc nằm nép mình dưới những vòm hoa sữa thơm dịu, ngồi nơi góc khuất bên khung cửa sổ có nhành phong lan đang dần héo úa

 Nghe vọng lại đâu đó giai điệu khắc khoải của “Cà phê một mình”, thấy lòng hoang hoải, da diết điều gì đó mông lung…

Sáng nay cà phê một mình
     Sáng nay nghe mưa quanh mình
Trời chợt lạnh như mùa đông
Những cơn mưa rơi ơ thờ....

Lòng trôi đi cùng những giai điệu  . Cà phê. Tình mong manh. Và nỗi nhớ….

Cảm giác tôi đang phải trải qua là gì?
Tôi không biết.
Mùa đông không biết.
Tách cà phê đen đang nhỏ xuống từng giọt chậm buồn kia cũng không biết... ♥

Chỉ có những chuỗi ngày tiếp theo dài và buồn lê thê như tiếng gió hú ngoài mặt đường nhựa khô khốc bên tôi – và những khoảnh khắc cà phê một mình, gặm nhấm từng giọt đắng chơi vơi…

__________________


Kỷ niệm tràn lên, oà vỡ luênh loang nơi quán nhỏ, rồi tan dần đi theo từngtừng giọt cà phê ngọt đắng đầu môi, trả tôi về với hiện thực của một buổi sáng mây thấp trên đầu. 
Nhớ thương vẫn còn vẹn nguyên. ♥

Nhớ thương quắt quay đôi khi làm lòng đau đến bật khóc – khóc một mình trong góc khuất , trong bóng tối ly cà phê 
Ly cà phê giăng vào mắt tôi một màu nâu buồn, giăng vào mắt đêm một màu thăm thẳm cô đơn.

Giăng vào tháng năm những ngọt đắng mênh mang – cho một sáng tháng 10 vô tình trở gió, giai điệu “Cà phê một mình” gõ cửa nói với tôi về câu chuyện tình buồn của hai kẻ đi ngược chiều mùa yêu…


Em đã đi một ngày mưa buồn
Cơn gió đông lạnh đầy đôi tay
Em đã đi để lại nơi này
Đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm....♥