.

7/6/12

• Nhắm mắt.


Tôi nhắm mắt lại giữa một ngày mưa tầm tã và se se lạnh.
Nhắm mắt giữa một cơn mưa, bên ly cafe đắng làm cho người ta như đang bước vào một vùng trắng xóa, nhẹ hẫng, và miên man.


Có khi nhắm mắt, ta thấy một ngày mưa rào rả rích buồn như góc phố chẳng bóng người qua, vậy mà thấy thanh thản biết mấy

Trầm lặng biết mấy khi tiếng thở dài lẩn khuất đâu đó giữa những âm vang của con đường, của cành lá, của mái hiên dưới hàng tỉ những giọt mưa tung tóe.

Nào phải đâu đang giữa lưng chừng một nỗi đau nào đó cơ hồ chẳng thể vượt qua…

***
Có khi nhắm mắt, ta thấy những ngày xưa vô tư cười nói, thấy những đôi mắt chân chất và những tình cảm đơn thuần

Thấy cả những thứ vụng dại đáng yêu, những lòng bàn tay dễ dàng nắm chặt, những giọt nước mắt thỏa sức tràn ra mà chẳng có lấy một ý niệm nào cản ngăn.

Nào phải đâu hiện tại toan tính, cố gắng đối diện giữa những đổi thay, giữa những cụ cười mà khuôn mặt buồn xo…


Có khi nhắm mắt, ta thấy một ngày quang đãng nắng mơn man dịu dàng, có cuộc hẹn cafe ở góc công viên với chúng bạn thân thương, và cười cười nói nói đến quên cả thời gian.

Nào phải đâu những nhọc nhằn trên vai đang hành hạ từng bước chân…

Nhắm mắt lại và nghe đời trôi đi, những phút giây cũng sẽ lẳng lặng đi ngang qua… mà chẳng cần lưu lại một điều gì.

Lắm lúc sao lại quá mỏi mệt…



Tôi khẽ nhắm mắt lại, miệng mỉm cười và bước qua những cơn mê…