Ngày nào cũng muốn viết, ấy thế mà lâu lắm rồi chẳng viết được.
Lục lại những entry cũ, buồn thế? Hóa ra ta thường viết khi buồn, có lẽ vì vậy mà nỗi buồn còn đó mãi, trong từng con chữ.
Những ngày qua ta vui biết mấy, tại sao chẳng chịu viết lại để niềm vui đọng lại đôi chút nhỉ?
''Rồi thì lặng lẽ những ngày buồn ở lại....
Ngày vui dễ lắng, mau phai...''
Tâm đắc mãi câu hát ấy.
Cũng bởi ta thôi, cái cần giữ thì bỏ quên, cái nên bỏ quên thì cứ khư khư ôm chặt.
____________________________
Ta đang bắt đầu chạm vào những cảm xúc mới, bỏ lại thật xa nỗi niềm cũ kĩ.
Bỗng thấy ta...khác ta quá! Cứ tưởng thời gian sẽ khiến ta bạo giạn hơn, nhưng ko, ta đang rụt rè hơn thuở ấy.
Cứ tưởng sự rụt rè sẽ giữ chân ta lại, nhưng ta ko ngăn nổi bước chân của mình.
Một bàn tay ấm
Một vòng tay êm
Một bờ vai rộng
Một nụ cười hiền
....
Ta ngã trong những niềm vui nho nhỏ.
Có thể chúng cũng dễ lắng, mau phai thôi...
Nhưng ta biết....ta lại đang có những ngày đầy nắng.
Vàng ươm những giọt nắng mới.