Đêm thênh thang, ngày mênh mang, và thời gian thì lãng đãng giữa nỗi buồn với những lí do không -biết -gọi -tên.
Nỗi buồn nhỏ, rất nhỏ mà thấy tim đau nhói, thấy mắt cay cay và sống mũi hăng nồng. Tâm hồn bé nhỏ, mềm yếu quá!
Dù biết rằng những yêu thương sẽ lại khỏa lấp tất cả, nhưng vẫn sợ cái góc nhỏ vô định ấy vô cùng.
Nỗi sợ lớn nhất là cái ngày mà nỗi buồn ko chỉ nằm trong cái góc nhỏ ấy nữa, hoặc là cái góc ấy ngày 1 lớn dần lên. Sợ cái sự buồn sẽ bào mòn niềm tin yêu vốn đang vơi đầy.
___________________________________
Cứ mải miết kiếm tìm 1 hình dung mà chưa bao giờ nghĩ xem có hay không điều ngược lại.
Bỗng thấy sợ sự thừa thãi.
Muốn thu mình lại. Một mình. Nhưng lại sợ 1 mình.
Chẳng phải là giận hờn cũng chẳng giám giận hờn. Cứ sợ giận hờn sẽ khiến người thương mệ mỏi. Chỉ là khoảng trống bé, rất bé.
Nhưng...thà rằng đó là giận hờn....
Chiều Chủ nhật- Danh bạ Yahoo Messenger trống không...