Tôi chỉ đay nghiến cho mình rằng:'' Một điều nhịn, chín điều lành.''
Tôi nghiền nát nước mắt trong cái câu đó, rồi lại ảo tưởng về cái ''điều lành'' liệu có đến....
***
Gần kề rồi mà lại chênh vênh thế này đây.
Thế mới hiều được định nghĩa của cái từ ''lạc lõng''. Ừ, là như thế đấy. Như những ngày này đấy. Sẽ thấy nực cười lắm. M` cũng cười. Cười khen cho cái sự trớ trêu và đắng chát được sắp xếp đến tuyệt vời như thế.
Cái cách đối xử thì khô khốc mà lại vắt ra bao nhiêu giọt ướt át kia. Tuyệt vời chưa?
M` có thể khóc được với ai đây? Có thể dựa vào ai được đây? Ai hiểu được cái mệt mỏi trống rỗng trong trong những ngày này của m`? Ai sẽ hiểu được cái cảm giác nhẫn nhịn dồn nén lại một khối đông đặc quay quắt trong m` là thế nào?
Chẳng.Ai.Cả.Đâu.
Nói '' Thật tẻ nhạt'' thì lại có vẻ mâu thuẫn quá, vì nước mắt ''mặn'' lắm mà, đâu có ''nhạt''.
Nhịn, nhịn, rồi nhịn. Mình đã nhịn biết bao nhiêu lần rồi? Mình còn giữ lại được cái j` cho riêng m` nữa, ngoài 1 mớ trớ trêu theo nhau bám riết m` từ trước tới giờ....
''Cuộc đời dài rộng quá đôi khi lại rất buồn
....Viết lên con tim câu thơ buồn
Để nghìn năm sau hóa đá...''