.

1/4/25

• Năm ta trẻ...

Ta chẳng nhớ Sài Gòn năm ta trẻPhố có sâu như phố của bây giờTa quýnh quáng giữa đời muôn nẻo rẽĐể cuối cùng quên hết những câu thơ.Ban-công nhỏLũ mèoViên gạch vỡNhững tàng me tô biếc bóng đêm mờAi đỏ mắt, ai cười khan góc quánAi trở về thinh lặng giữa cơn mưa.Cầu thang tốiBóng đèn vàng chớp tắt“Thương nhau điThương mãiDẫu không còn”Lời ước...
Đọc tiếp ...

3/7/24

• Tháng Năm

 Tôi sinh vào tháng 4, làm cô dâu vào tháng 5, và chồng tôi sinh vào tháng 6. Mùa hạ năm nay thật là đặc biệt...
Đọc tiếp ...

24/1/24

• Trống rỗng..

Mỗi người đều trống rỗng. Đó cũng chẳng phải điều gì đáng sợ. Đâu có căn phòng nào đã tràn đầy đồ đạc trong ngày đầu tiên mình chuyển đến. .Có lẽ mục đích tồn tại mỗi ngày chính là lấp đầy sự trống rỗng đó. Bằng một bài hát, một cái cây, bóng nắng sớm mai, cơn mưa đầu mùa, bằng một chú mèo chú chó, bằng tình thương của một người. Có...
Đọc tiếp ...

21/2/23

• Tàn ngày để lại

 " Ngay khi chúng tôi nghĩ mình đã đạt tới một sự sắp đặt vĩnh viễn thì một thứ gì đó bỗng tan vỡ. Một chút xíu nhỏ nhất của một thứ gì đó, nhưng không bao giờ lấy lại được.Chúng tôi đã sánh bước một cách êm đềm dọc theo một con ngõ cụt dài thăm thẳm. Đó là kết cục của chúng tôi. "[ 21.02.2023...
Đọc tiếp ...

29/12/22

• Rồi chúng mình sẽ nhớ nhau bao lâu ?

 Rồi chúng mình sẽ nhớ nhau bao lâu ?Bằng tháng, bằng năm, bằng những dãy núi ngút ngàn, những đại dương xanh thẳm, những triền cát rộng dậy sóng, bằng những chiếc lá rụng vào mùa thu vương trên vai áo manteau người qua đường, hay chỉ cơn mưa rào tình cờ đi qua thành phố một buổi chiều mùa hè ngột ngạt ?Những ân cần sẽ phai dấu nhanh...
Đọc tiếp ...

28/10/21

• Chỉ là 1 ngày

" Bởi vì có thể, tất cả những gì chúng ta có, chỉ là một ngày "Mình xem một đoạn video, nghe đến câu đó, trái tim bỗng chốc tan ra như một dòng nước nhỏ.Sự tồn tại của tụi mình ngắn ngủi chứ. Và bởi vì càng chứng kiến sự tồn tại ngắn ngủi cùng cực đó, mình càng lo sợ sự chia ly. Mất mát. Đau đớn, tổn thương.Bởi, trái tim này vẫn luôn là một...
Đọc tiếp ...