Đêm vùi quên bằng một giấc ngủ ngày, tôi lại thấy mình
thiếu một khoảng trống trong lòng người, và tôi đã đi tìm…
Bước lang thang qua một đoạn đường ngắn ngủi, để tìm
cho mình một chút tĩnh lặng nào còn sót lại nơi đây. Một ly cà phê đá cho một
trưa đầy nắng vàng hong phơi trên những mái nhà, con đường, và trên những vai
áo gầy…
Buổi trưa, quán cà phê vắng lặng, nhạc cũng nhẹ tênh như không còn mang vác những giọt âm thanh nằng
nặng tâm tư đã cũ kỹ trong lòng người.
Ngồi chờ những giọt cà phê cuối cùng thôi rơi, tôi
mở điện thoại ra, đọc những tin nhắn của chị gái ở xa.
Trời bắt đầu nắng hanh hao…
Và tôi chợt giật mình nhìn ra bên ngoài. Đã từ lâu,
tôi không còn để ý đến dòng thời gian biến đổi và chuyển mùa… quanh những ngày
tháng ngủ quên, chôn vùi trong bóng tối.
Ừ! Nắng vàng thật, nhưng hình như trong nắng đã pha
một chút lành lạnh của mùa đông đang gần ngoài ngõ thì phải? Mùa đông đã về rồi
mà tôi nào có hay đâu. Cứ tưởng vừa mới hôm qua thôi, khi cơn mưa mùa thu vội
vã đi qua vùng trời này. Chỉ một thời gian ngắn ngủi thôi mà tôi đã phải tạm
biệt rất nhiều thứ, đã đến, đã ở và đã qua đi trong lòng mình.
Vội vã thật…
Và lòng tôi chợt chùng xuống, miên man, nhưng đã
không còn gai góc như mới vừa hôm qua, mà đã mềm ra với thời gian đang trôi
chảy.
Dẫu biết cuộc đời sẽ còn nhiều những mất mác, buồn
vui, giận hờn… nhưng dù gì quanh tôi vẫn còn đó những cái mà tôi cần trân trọng
và gìn giữ.
Thời gian, hãy cứ vội vã đi, nhưng tôi không
muốn mình phải vội vã nữa, để rồi đánh mất và bỏ lại sau lưng những thứ mà mình
một thời yêu thương.
Nắng vàng, có hanh hao, cũng tốt thôi.
Nắng cứ hong khô đi những cõi lòng đang ướt sũng
những u buồn giùm tôi.
Một ngày nắng vàng…
Cà phê đá và chớm đông…
Đọc tiếp ...