.

25/11/12

• Một thoáng ẩm ương.


Sáng dậy sớm, ngồi một mình, nghe gió về se lạnh, cà phê thơm nồng....

Ngoài kia người vẫn bước qua người vội vã, như những kẻ mộng du. Dù tỉnh hay mơ thì ai dường như cũng đang đi sau những giấc mộng kiêu kỳ và trắc trở.
--------
Cuộc đời vẫn vậy, vốn dỹ chẳng bao giờ dừng lại, có chăng chỉ là do người đời vì điều gì đó dừng lại bước chân trên chặng đường mòn mỏi của những kiếm tìm của đời mình…

Dạo này ta bỏ ngỏ những ánh nhìn để thôi không chạm phải tận cùng cảm giác… Cũng rã rời, cũng nhiều khi tim ngừng đập, khi mọi thứ vẫn cứ theo nhau đan chéo tựa ngã tư đường khi cúp điện.


Những ngày trôi qua mênh mông nhàn nhạt, đôi lúc nghĩ suy miên man như chiều mưa bụi bay về lãng đãng trên phố cũ, thảnh thơi giống lời từ biệt ngày xưa ai đó bỏ quên… 

Tự dưng lại nhớ những ngày mưa một mình… Không biết điều gì là có thể xóa hết, như gió cuốn mây đi không để lại gì ngoài một màu trời xanh ngắt…


****

Cũng có những đoạn thời gian trở nên trắng toát và vỡ vụn, ta sóng sánh trên mặt ly cà phê bốc khói… mà ta có mấy khi để ý đến những điều như vậy đâu… 

Bước qua ngày tháng đặt bản thân sống ở giới hạn cuối cùng, như nỗi buồn vương lại trên những dấu vân tay…

Chỉ là cuộc đời vẫn thích đùa dai, như nửa đêm ai giật mình tỉnh giấc, khóc nức nở… 

Đêm mịt mờ và phố khuya xao xác, khúc kinh cầu thoang thoảng trong hơi gió đẩy đưa, rơi đầy nơi những kẽ tay trống trải…


_________________

Khi nhung nhớ nguôi ngoai,
Khi yêu thương phai nhạt,
Khi ai biết nói lời yêu thương ai mãi mãi là điều không có thật…
Ừ thì sẽ gởi lại đây tất cả…
Em bình yên nhé…



Mùa này nắng về sau những cơn mưa chiều mát rượi, ô cửa cũ mở toang cho gió hớn hở tràn qua. 
Phố cứ như dòng chảy của cuộc sống vậy, cuồn cuộn không ngừng.


Đọc tiếp ...

8/11/12

• Cafe một mình....


Tạt vào một quán café quen thuộc nằm nép mình dưới những vòm hoa sữa thơm dịu, ngồi nơi góc khuất bên khung cửa sổ có nhành phong lan đang dần héo úa

 Nghe vọng lại đâu đó giai điệu khắc khoải của “Cà phê một mình”, thấy lòng hoang hoải, da diết điều gì đó mông lung…

Sáng nay cà phê một mình
     Sáng nay nghe mưa quanh mình
Trời chợt lạnh như mùa đông
Những cơn mưa rơi ơ thờ....

Lòng trôi đi cùng những giai điệu  . Cà phê. Tình mong manh. Và nỗi nhớ….

Cảm giác tôi đang phải trải qua là gì?
Tôi không biết.
Mùa đông không biết.
Tách cà phê đen đang nhỏ xuống từng giọt chậm buồn kia cũng không biết... ♥

Chỉ có những chuỗi ngày tiếp theo dài và buồn lê thê như tiếng gió hú ngoài mặt đường nhựa khô khốc bên tôi – và những khoảnh khắc cà phê một mình, gặm nhấm từng giọt đắng chơi vơi…

__________________


Kỷ niệm tràn lên, oà vỡ luênh loang nơi quán nhỏ, rồi tan dần đi theo từngtừng giọt cà phê ngọt đắng đầu môi, trả tôi về với hiện thực của một buổi sáng mây thấp trên đầu. 
Nhớ thương vẫn còn vẹn nguyên. ♥

Nhớ thương quắt quay đôi khi làm lòng đau đến bật khóc – khóc một mình trong góc khuất , trong bóng tối ly cà phê 
Ly cà phê giăng vào mắt tôi một màu nâu buồn, giăng vào mắt đêm một màu thăm thẳm cô đơn.

Giăng vào tháng năm những ngọt đắng mênh mang – cho một sáng tháng 10 vô tình trở gió, giai điệu “Cà phê một mình” gõ cửa nói với tôi về câu chuyện tình buồn của hai kẻ đi ngược chiều mùa yêu…


Em đã đi một ngày mưa buồn
Cơn gió đông lạnh đầy đôi tay
Em đã đi để lại nơi này
Đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm....♥


Đọc tiếp ...

4/11/12

• Đừng để em ngủ say nữa với những nhớ thương...


''Cái chết hẳn phải đẹp lắm.
Bạn sẽ nằm đấy, trong lớp đất nâu mềm, cỏ xanh ở trên đầu, lắng nghe khúc nhạc của thinh không.
Không có quá khứ lẫn hiện tại. Ta sẽ quên đi thời gian, quên đi cuộc sống này và hòa mình với an nhiên....''



Những thứ vô tri vô giác như cơn gió chiều, như đường phố, như sỏi đá, như lá vàng, như bóng nhà thờ đổ cũng biết buồn, biết thương, biết nhớ.....




_____________

Lúc buồn.
Vẫn hay đến đây.
Như.1.thói.quen.khó.bỏ.



Đọc tiếp ...