Vào một ngày, có lẽ cũng đã lâu rồi, theo thói quen của mình tôi may mắn được biết em để rồi cũng từ đó tôi biết mình không bao giờ có thể biết hết về em cả. Tôi qua nơi có những con chữ chạy nhảy lon ton, điệu đà, rất lạ. Nó dịu dàng, nhẹ nhàng, bé nhỏ. Cảm nhận được gì đó đặc biệt từ em, của mâu thuẫn, lơ lửng, mênh mang, của cảm xúc không nói thành lời, không gọi được tên nhưng vẫn nao nao lạ lạ, nó đặc biệt với tôi trong mông lung như thế. Mà thói quen của tôi, thói quen của không tìm, không biết, không hiểu.
Tôi nhớ về một ai rất chậm, dõi theo một người từ rất xa và mãi thật lâu mới thấy ý nghĩa của những việc tôi đã. Thói quen của tôi, nó xa vời, chậm lắm và vu vơ. Không để tâm đến những gì mình không muốn để rồi khi thực sự muốn thì tôi lại xô bồ, vội vã. Tưởng như thói quen ấy sẽ làm tôi lướt qua em, vội vàng rồi sẽ bỏ qua, nặng cánh một chút rồi cũng sẽ bay đi, rất nhanh, không dấu vết, không níu kéo, không lắng đọng, thấy qua đó rồi cũng biết chút thôi, không nhớ đâu và sẽ quên nhanh lắm. Nhưng sự thật thì sao nhỉ? Nó tình cờ hay tôi muốn thế, giữ em lại hay tôi đang tìm? Nỗi tò mò hay do mặt trời ấm áp? Mặt trời ư? Ừ! Mặt trời, chắc hẳn đó là nơi mà cả tôi và em đều đã đi rất xa. Nơi ấy đã từng rất ấm. Sao lại đã từng em nhỉ? Có lẽ khi lớn một chút người ta lại muốn mình lớn thêm. Thân những cái rất quen để làm sự quên nhen nhú. Nó đã lớn dần lên làm ấm của mỗi ngày nhỏ lại, từ từ rồi tắt lịm. Để đến giờ, em của tôi lại đang nhớ ấm một cách điên cuồng, thèm khát. Mặt trời đã ở đâu để thi thoảng những hoang mạc kia cứ ùa về trong ướt đẫm, ai bi? Nó đã làm gì để cả cô đơn kia nữa cứ thế kêu lên, mong manh, vô hình? Tự khi nao, gần lắm, cảm nhận ấy, câu hỏi ấy giờ đã lưu mãi trong tôi.
Nghe em, tôi bỗng thấy sự hiểu trở thành không biết, em không nói hay không có gì để nói? Và rồi tôi lại suy vân như mình đang hiểu em lắm lắm, quy chiếu lên em, vô hình cùng mâu thuẫn. Bởi, trong cái vô thức của mình, tôi thường hay tin vào những mơ hồ cảm nhận, những khởi đầu thô lỗ, vô duyên để nhận ra sau đó là tất cả những gì muộn màng, xa vắng. Có lần tôi đã cố gắng cho vọng về níu kéo, gượng gạo để cố chấp với những gì muộn màng, xa vắng ấy. Tệ lắm! Tôi cứ tin vào những cảm nhận mơ hồ đó, giữ nó trong mù mờ và không biết. Nhưng thôi nào, tin là tin, dù sai đi nữa thì tôi cũng đã tin. Tôi cứ tin như thế, nó làm tôi gần em hơn để rồi không biết cũng nhiều hơn - cô bé của tôi trong suy nghĩ của riêng mình!
Tôi thường gọi em là cô bé không phải vì em bé mà sự thật có lẽ tôi mới là đứa bé. Bởi cũng như em đôi lúc, tôi sợ những nỗi sợ chưa tới, sợ ai đó lớn nhanh khiến tôi theo không kịp. Khi ấy, tôi sợ mình không có đủ mạnh mẽ, niềm thương, sự kiên nhẫn; sợ những lang thang, lệch lạc, vấp ngã sẽ làm tôi chậm lại; sợ đôi vai mình chưa chắc, mâu thuẫn còn chưa dứt, đôi tay này còn nhỏ để có thể trở che, bù đắp, thấm lấy, lắng nghe, nhẹ nhàng, trải lòng và chia sẻ. Tôi cứ sợ như thế và em biết đấy, khi ấy tôi sẽ lại đi tìm sự dối trá trong cách gọi đầy hơn thua để niềm tin mơ hồ nào đó làm mình lớn hơn trong sự ngốc nghếch, khó hiểu như thế. Tôi trẻ con. Nhưng có lẽ, chỉ có trẻ con mới chạm đến những tình cảm chân thật, hồn nhiên và vô tư nhất. Chúng có thể thoải mái khóc lóc, cười đùa, mọi cảm xúc cứ đơn giản, mau quên, chúng không biết giấu đi những cảm xúc thật của mình, chúng yêu đời, chúng luôn đúng tuy có vẻ ngoài yếu đuối nhưng bên trong thì hẳn là phải thật mạnh mẽ, chúng không như người lớn. Chỉ có người lớn mới làm chúng sai hơn, lệch đi, không bình thường với vẻ ngoài khó hiểu, mạnh mẽ nhưng bên trong thì yếu đuối, ngu mê. Chúng sẽ không gọi vui bằng nước mắt ngập ngừng, không gọi buồn bằng tiếng cười xa lạ. Không phức tạp, không phân vân, không bảo thủ. Những hâm hâm đâu đó, tôi chợt nghĩ, em đã lớn rồi ư? Tôi muốn em nhỏ lại. Nhỏ đi cho dịu lại sự khó hiểu khác thường, của phức tạp rối tung và nhỏ đi cái bảo thủ của cảm xúc xa vời. Nhỏ hơn nữa trong cái cách mà em luồn lách qua những con chữ không hình làm lặng lẽ sâu hơn. Em còn nhớ, có lần em đã từng nói với tôi điều nào tương tự như thế. Và khi ấy, tôi mới biết mình đã khác và bỗng dưng tôi lại chờ đợi em khác.
Em thường nghĩ linh tinh. Tôi nói như thế bởi em trong suy nghĩ linh tinh ấy, em nghĩ tôi ghét em ở điểm nào đó, em lại sợ những điều mà tôi sẽ. Nơi nào đó trong con người em khiến em thật lạ. Có lẽ là có đấy, tôi sẽ ghét em ở điểm nào đấy nhưng tôi cũng còn chưa biết. Suy tư của em thi thoảng để sự quy đoán của mình lẫn những mơ màng đâu đó trong con chữ của tôi làm cho những cái ghét, cái không thích đó hiện lên. Những lần như thế, em làm tôi chạnh lòng đôi chút. Những điều mà em nói, thú thực là tôi còn chưa nghĩ tới. Và rồi, chính tự lúc ấy, em lại làm tôi nghĩ về những điều mà mình chưa bao giờ nghĩ như thế. Sự khô cằn vì sao? Bản năng của cái ấm, mặt trời, sự quên, hoang mang, tất cả lại trở về với những gì đã lịm tắt để đôi khi những con chữ lại bướng bỉnh nhảy ra khỏi cung bậc cảm xúc thầm kín làm em chụp được trong hữu thức của khoảnh khắc lạ lùng. Có lẽ, tôi nên ghét em vì điều ấy. Ai cũng có những xấu và tốt. Tôi cũng vậy, ai cũng vậy. Có lần, em bảo mình là người xấu. Ừ! Em là người xấu và tôi biết. Em khác những người xấu khác, em đã biết là mình xấu. Như thế với tôi là đủ rồi!
Em bảo tôi khó hiểu nhưng có lẽ tôi biết trong sự đơn giản, nghèo nàn của mình tôi chỉ đang làm cho mọi chuyện trở nên khó hiểu hơn thôi. Con người kể ra cũng thật lạ. Nếu em để lặng lẽ khuất sâu sau những con chữ thì tôi lại rối tung phơi bày với những con chữ. Em là cô bé của quá khứ, tôi cũng vậy, tất cả chúng ta, ai cũng vậy. Nhưng quá khứ của mỗi người mỗi khác, có người giấu nó đi, có người níu giữ lại, có người đã quên, có người rất nhớ. Có lẽ em tôi đang rất nhớ ư? Người ta thường nói những gì đã qua thì không thể lấy lại mà dù có lấy lại được đi nữa thì em ơi, tôi ơi, liệu chúng ta có thôi sống với quá khứ, với những tiếc nuối của rất nhớ hay đã quên. Chỉ khi ta dừng lại, ta mới biết ta đã qua, ta suy nghĩ về những điểm trước, ta thấy giá trị. Khi ấy, sẽ có người tiêu cực, sẽ có người tích cực. Tiêu cực là khi ta muốn quay lại. Tích cực là khi ta bước tiếp.
Em thích cảm nhận xung quanh hơn là hỏi chúng. Ở cảm nhận của em có gì đó đặc biệt, tinh tế, thẩm mỹ, nó không mơ màng và vô định như tôi. Bởi có lẽ, cảm nhận của em thường đúng hơn tôi. Vì thế với em, tôi thường hay hỏi hơn là cảm nhận. Nhưng dường như tôi càng hỏi thì những câu hỏi khác lại càng tới, em luôn để tôi trong khoảng không của lơ lửng, ẩn dụ và xa vời như thế. Những câu trả lời có lẽ đã thành thói quen của em mà mỗi khi tôi hỏi là em lại sẽ hỏi khi không muốn trả lời, không thể trả lời, em hỏi, những câu hỏi vu vơ để tôi đi ra khỏi những suy nghĩ nào đó của mình và với những câu hỏi ấy, tôi biết em không cần câu trả lời nào xác định cho chúng. Mọi điều từ em, tôi chưa biết bất kể điều gì, trước em, tôi chỉ mênh mang như thế.
Với em, câu trả lời gần nhất là im lặng, câu hỏi duy nhất là lắng nghe. Thi thoảng, em dẫn tôi đến một nơi, nơi có cái bóng của tất cả thầm kín nhưng chưa kịp nhận ra thì nó đã biến mất trong sâu thẳm, mênh mang. Lúc ấy, tôi biết, đó sẽ là nơi mà không phải ai cũng có thể đến. Tự khi nào, em đã làm tôi tin vào những con chữ, tin để rồi quên nó, để không con chữ nào lạc vào trong suy nghĩ của mình nhưng bất kể khi nào cần thì chúng lại hiện lên rất rõ mà không hiểu vì sao. Điều duy nhất mà tôi biết về em – mênh mang, vô định! Và có chăng, đó cũng là con người mà em đang tìm kiếm?
Sự thay đổi. Có lẽ tôi mong em thay đổi nhưng không phải là sự thay đổi theo chiều hướng tiêu cực nào đó mà tôi không biết. Sự thay đổi mà tôi có thể bắt kịp, nó không quá lệch với tôi. Bởi thế, đã có lần tôi bảo em dài hơn trong những con chữ cũng chỉ để mình có thể hỏi ít hơn, nhẹ nhàng hơn, hiểu em hơn bằng cảm nhận rất yếu của mình. Có lẽ tôi ích kỷ nhưng ích kỷ với em cũng thật khó, em luôn vậy, bướng bỉnh và khó nghe. Ừ! Em ngoan trong sự nổi loạn. Mà với tôi, ngoan thì không nổi loạn, nổi loạn thì không ngoan. Tôi luôn mong em như thế, đừng biến nó trở thành cực đoan, khó kiểm soát, đừng bước qua giới hạn quá nhiều. Cũng bởi khi em bước qua, sự lệch của em sẽ càng mạnh và khi ấy, sự trở về với giới hạn, với những điều bình thường sẽ là một điều gì đó rất tệ. Tôi sợ em như thế. Chẳng lẽ lúc nào ta cũng phải để ta bước qua mới được ư? Chỉ bên trong ta mới hiểu được những điều mà bên ngoài sẽ không bao giờ rõ ư? Nhưng hình như ta đã quên một điều, xung quanh ta còn có rất nhiều người đã từng bước qua, họ đã cho ta những điều để bên ngoài, ta cũng có thể hiểu rõ, đừng đi và nên đi. Cả em và tôi đang sống trong một thế giới, nơi mà có những thế giới khác đang cùng tồn tại. Khi nói điều này với em, nó có thể nó sẽ không đúng và thậm chí còn thật linh tinh. Nhưng, em ơi, em đã khóc, đã buồn và đã lệch. Sao cũng được, em có thể khóc, có thể buồn và hãy cứ lệch nhưng đừng xa tôi quá nhé. Tôi sẽ kéo em lại đấy. Bởi, nếu em không ngoan thì tôi sẽ ngoan, em không thích dài thì tôi sẽ dài đấy. Ừ! Thì nó sẽ không liên quan, rằng tôi đang vẩn vơ đâu đó nhưng cái-không-biết của tôi luôn hâm như thế, nó luôn tin vào một niềm tin mông lung là em sẽ khác, khác trong sự kiểm soát, sự bắt kịp nơi tôi.
Lan man cũng nhiều rồi. Tôi phải nói đến ngày đặc biệt. Và đáng lẽ ra tôi phải nói thật sớm những điều nên nói nhưng kết quả là thế này đây, tôi lại viết thật lung tung những điều mà tôi không nghĩ là em sẽ hiểu. Ngày đặc biệt. Ngày mà nó cần có ý nghĩa riêng, dễ hiểu hơn, đúng hơn và gần với đặc biệt nhất. Nhưng em ơi, tôi ơi, lại thật là lạ nữa, vì có lẽ nó không như những ngày bình thường khác nên những điều mà tôi định nói, sẽ nói lại thật không đơn giản như tôi nghĩ. Dễ hiểu hơn ư? Đúng hơn ư? Gần nó nhất ư? Rồi cuối cùng tôi lại chọn tất cả những gì khó hiểu, lệch đi và xa nó nhất để đọng lại những gì, là tất cả những điều không liên quan này. Cảm ơn em đã cho tôi biết em như thế. Cảm ơn em đã là cô bé của tôi trong suy nghĩ của riêng mình!
Tôi nhớ về một ai rất chậm, dõi theo một người từ rất xa và mãi thật lâu mới thấy ý nghĩa của những việc tôi đã. Thói quen của tôi, nó xa vời, chậm lắm và vu vơ. Không để tâm đến những gì mình không muốn để rồi khi thực sự muốn thì tôi lại xô bồ, vội vã. Tưởng như thói quen ấy sẽ làm tôi lướt qua em, vội vàng rồi sẽ bỏ qua, nặng cánh một chút rồi cũng sẽ bay đi, rất nhanh, không dấu vết, không níu kéo, không lắng đọng, thấy qua đó rồi cũng biết chút thôi, không nhớ đâu và sẽ quên nhanh lắm. Nhưng sự thật thì sao nhỉ? Nó tình cờ hay tôi muốn thế, giữ em lại hay tôi đang tìm? Nỗi tò mò hay do mặt trời ấm áp? Mặt trời ư? Ừ! Mặt trời, chắc hẳn đó là nơi mà cả tôi và em đều đã đi rất xa. Nơi ấy đã từng rất ấm. Sao lại đã từng em nhỉ? Có lẽ khi lớn một chút người ta lại muốn mình lớn thêm. Thân những cái rất quen để làm sự quên nhen nhú. Nó đã lớn dần lên làm ấm của mỗi ngày nhỏ lại, từ từ rồi tắt lịm. Để đến giờ, em của tôi lại đang nhớ ấm một cách điên cuồng, thèm khát. Mặt trời đã ở đâu để thi thoảng những hoang mạc kia cứ ùa về trong ướt đẫm, ai bi? Nó đã làm gì để cả cô đơn kia nữa cứ thế kêu lên, mong manh, vô hình? Tự khi nao, gần lắm, cảm nhận ấy, câu hỏi ấy giờ đã lưu mãi trong tôi.
Nghe em, tôi bỗng thấy sự hiểu trở thành không biết, em không nói hay không có gì để nói? Và rồi tôi lại suy vân như mình đang hiểu em lắm lắm, quy chiếu lên em, vô hình cùng mâu thuẫn. Bởi, trong cái vô thức của mình, tôi thường hay tin vào những mơ hồ cảm nhận, những khởi đầu thô lỗ, vô duyên để nhận ra sau đó là tất cả những gì muộn màng, xa vắng. Có lần tôi đã cố gắng cho vọng về níu kéo, gượng gạo để cố chấp với những gì muộn màng, xa vắng ấy. Tệ lắm! Tôi cứ tin vào những cảm nhận mơ hồ đó, giữ nó trong mù mờ và không biết. Nhưng thôi nào, tin là tin, dù sai đi nữa thì tôi cũng đã tin. Tôi cứ tin như thế, nó làm tôi gần em hơn để rồi không biết cũng nhiều hơn - cô bé của tôi trong suy nghĩ của riêng mình!
Tôi thường gọi em là cô bé không phải vì em bé mà sự thật có lẽ tôi mới là đứa bé. Bởi cũng như em đôi lúc, tôi sợ những nỗi sợ chưa tới, sợ ai đó lớn nhanh khiến tôi theo không kịp. Khi ấy, tôi sợ mình không có đủ mạnh mẽ, niềm thương, sự kiên nhẫn; sợ những lang thang, lệch lạc, vấp ngã sẽ làm tôi chậm lại; sợ đôi vai mình chưa chắc, mâu thuẫn còn chưa dứt, đôi tay này còn nhỏ để có thể trở che, bù đắp, thấm lấy, lắng nghe, nhẹ nhàng, trải lòng và chia sẻ. Tôi cứ sợ như thế và em biết đấy, khi ấy tôi sẽ lại đi tìm sự dối trá trong cách gọi đầy hơn thua để niềm tin mơ hồ nào đó làm mình lớn hơn trong sự ngốc nghếch, khó hiểu như thế. Tôi trẻ con. Nhưng có lẽ, chỉ có trẻ con mới chạm đến những tình cảm chân thật, hồn nhiên và vô tư nhất. Chúng có thể thoải mái khóc lóc, cười đùa, mọi cảm xúc cứ đơn giản, mau quên, chúng không biết giấu đi những cảm xúc thật của mình, chúng yêu đời, chúng luôn đúng tuy có vẻ ngoài yếu đuối nhưng bên trong thì hẳn là phải thật mạnh mẽ, chúng không như người lớn. Chỉ có người lớn mới làm chúng sai hơn, lệch đi, không bình thường với vẻ ngoài khó hiểu, mạnh mẽ nhưng bên trong thì yếu đuối, ngu mê. Chúng sẽ không gọi vui bằng nước mắt ngập ngừng, không gọi buồn bằng tiếng cười xa lạ. Không phức tạp, không phân vân, không bảo thủ. Những hâm hâm đâu đó, tôi chợt nghĩ, em đã lớn rồi ư? Tôi muốn em nhỏ lại. Nhỏ đi cho dịu lại sự khó hiểu khác thường, của phức tạp rối tung và nhỏ đi cái bảo thủ của cảm xúc xa vời. Nhỏ hơn nữa trong cái cách mà em luồn lách qua những con chữ không hình làm lặng lẽ sâu hơn. Em còn nhớ, có lần em đã từng nói với tôi điều nào tương tự như thế. Và khi ấy, tôi mới biết mình đã khác và bỗng dưng tôi lại chờ đợi em khác.
Em thường nghĩ linh tinh. Tôi nói như thế bởi em trong suy nghĩ linh tinh ấy, em nghĩ tôi ghét em ở điểm nào đó, em lại sợ những điều mà tôi sẽ. Nơi nào đó trong con người em khiến em thật lạ. Có lẽ là có đấy, tôi sẽ ghét em ở điểm nào đấy nhưng tôi cũng còn chưa biết. Suy tư của em thi thoảng để sự quy đoán của mình lẫn những mơ màng đâu đó trong con chữ của tôi làm cho những cái ghét, cái không thích đó hiện lên. Những lần như thế, em làm tôi chạnh lòng đôi chút. Những điều mà em nói, thú thực là tôi còn chưa nghĩ tới. Và rồi, chính tự lúc ấy, em lại làm tôi nghĩ về những điều mà mình chưa bao giờ nghĩ như thế. Sự khô cằn vì sao? Bản năng của cái ấm, mặt trời, sự quên, hoang mang, tất cả lại trở về với những gì đã lịm tắt để đôi khi những con chữ lại bướng bỉnh nhảy ra khỏi cung bậc cảm xúc thầm kín làm em chụp được trong hữu thức của khoảnh khắc lạ lùng. Có lẽ, tôi nên ghét em vì điều ấy. Ai cũng có những xấu và tốt. Tôi cũng vậy, ai cũng vậy. Có lần, em bảo mình là người xấu. Ừ! Em là người xấu và tôi biết. Em khác những người xấu khác, em đã biết là mình xấu. Như thế với tôi là đủ rồi!
Em bảo tôi khó hiểu nhưng có lẽ tôi biết trong sự đơn giản, nghèo nàn của mình tôi chỉ đang làm cho mọi chuyện trở nên khó hiểu hơn thôi. Con người kể ra cũng thật lạ. Nếu em để lặng lẽ khuất sâu sau những con chữ thì tôi lại rối tung phơi bày với những con chữ. Em là cô bé của quá khứ, tôi cũng vậy, tất cả chúng ta, ai cũng vậy. Nhưng quá khứ của mỗi người mỗi khác, có người giấu nó đi, có người níu giữ lại, có người đã quên, có người rất nhớ. Có lẽ em tôi đang rất nhớ ư? Người ta thường nói những gì đã qua thì không thể lấy lại mà dù có lấy lại được đi nữa thì em ơi, tôi ơi, liệu chúng ta có thôi sống với quá khứ, với những tiếc nuối của rất nhớ hay đã quên. Chỉ khi ta dừng lại, ta mới biết ta đã qua, ta suy nghĩ về những điểm trước, ta thấy giá trị. Khi ấy, sẽ có người tiêu cực, sẽ có người tích cực. Tiêu cực là khi ta muốn quay lại. Tích cực là khi ta bước tiếp.
Em thích cảm nhận xung quanh hơn là hỏi chúng. Ở cảm nhận của em có gì đó đặc biệt, tinh tế, thẩm mỹ, nó không mơ màng và vô định như tôi. Bởi có lẽ, cảm nhận của em thường đúng hơn tôi. Vì thế với em, tôi thường hay hỏi hơn là cảm nhận. Nhưng dường như tôi càng hỏi thì những câu hỏi khác lại càng tới, em luôn để tôi trong khoảng không của lơ lửng, ẩn dụ và xa vời như thế. Những câu trả lời có lẽ đã thành thói quen của em mà mỗi khi tôi hỏi là em lại sẽ hỏi khi không muốn trả lời, không thể trả lời, em hỏi, những câu hỏi vu vơ để tôi đi ra khỏi những suy nghĩ nào đó của mình và với những câu hỏi ấy, tôi biết em không cần câu trả lời nào xác định cho chúng. Mọi điều từ em, tôi chưa biết bất kể điều gì, trước em, tôi chỉ mênh mang như thế.
Với em, câu trả lời gần nhất là im lặng, câu hỏi duy nhất là lắng nghe. Thi thoảng, em dẫn tôi đến một nơi, nơi có cái bóng của tất cả thầm kín nhưng chưa kịp nhận ra thì nó đã biến mất trong sâu thẳm, mênh mang. Lúc ấy, tôi biết, đó sẽ là nơi mà không phải ai cũng có thể đến. Tự khi nào, em đã làm tôi tin vào những con chữ, tin để rồi quên nó, để không con chữ nào lạc vào trong suy nghĩ của mình nhưng bất kể khi nào cần thì chúng lại hiện lên rất rõ mà không hiểu vì sao. Điều duy nhất mà tôi biết về em – mênh mang, vô định! Và có chăng, đó cũng là con người mà em đang tìm kiếm?
Sự thay đổi. Có lẽ tôi mong em thay đổi nhưng không phải là sự thay đổi theo chiều hướng tiêu cực nào đó mà tôi không biết. Sự thay đổi mà tôi có thể bắt kịp, nó không quá lệch với tôi. Bởi thế, đã có lần tôi bảo em dài hơn trong những con chữ cũng chỉ để mình có thể hỏi ít hơn, nhẹ nhàng hơn, hiểu em hơn bằng cảm nhận rất yếu của mình. Có lẽ tôi ích kỷ nhưng ích kỷ với em cũng thật khó, em luôn vậy, bướng bỉnh và khó nghe. Ừ! Em ngoan trong sự nổi loạn. Mà với tôi, ngoan thì không nổi loạn, nổi loạn thì không ngoan. Tôi luôn mong em như thế, đừng biến nó trở thành cực đoan, khó kiểm soát, đừng bước qua giới hạn quá nhiều. Cũng bởi khi em bước qua, sự lệch của em sẽ càng mạnh và khi ấy, sự trở về với giới hạn, với những điều bình thường sẽ là một điều gì đó rất tệ. Tôi sợ em như thế. Chẳng lẽ lúc nào ta cũng phải để ta bước qua mới được ư? Chỉ bên trong ta mới hiểu được những điều mà bên ngoài sẽ không bao giờ rõ ư? Nhưng hình như ta đã quên một điều, xung quanh ta còn có rất nhiều người đã từng bước qua, họ đã cho ta những điều để bên ngoài, ta cũng có thể hiểu rõ, đừng đi và nên đi. Cả em và tôi đang sống trong một thế giới, nơi mà có những thế giới khác đang cùng tồn tại. Khi nói điều này với em, nó có thể nó sẽ không đúng và thậm chí còn thật linh tinh. Nhưng, em ơi, em đã khóc, đã buồn và đã lệch. Sao cũng được, em có thể khóc, có thể buồn và hãy cứ lệch nhưng đừng xa tôi quá nhé. Tôi sẽ kéo em lại đấy. Bởi, nếu em không ngoan thì tôi sẽ ngoan, em không thích dài thì tôi sẽ dài đấy. Ừ! Thì nó sẽ không liên quan, rằng tôi đang vẩn vơ đâu đó nhưng cái-không-biết của tôi luôn hâm như thế, nó luôn tin vào một niềm tin mông lung là em sẽ khác, khác trong sự kiểm soát, sự bắt kịp nơi tôi.
Lan man cũng nhiều rồi. Tôi phải nói đến ngày đặc biệt. Và đáng lẽ ra tôi phải nói thật sớm những điều nên nói nhưng kết quả là thế này đây, tôi lại viết thật lung tung những điều mà tôi không nghĩ là em sẽ hiểu. Ngày đặc biệt. Ngày mà nó cần có ý nghĩa riêng, dễ hiểu hơn, đúng hơn và gần với đặc biệt nhất. Nhưng em ơi, tôi ơi, lại thật là lạ nữa, vì có lẽ nó không như những ngày bình thường khác nên những điều mà tôi định nói, sẽ nói lại thật không đơn giản như tôi nghĩ. Dễ hiểu hơn ư? Đúng hơn ư? Gần nó nhất ư? Rồi cuối cùng tôi lại chọn tất cả những gì khó hiểu, lệch đi và xa nó nhất để đọng lại những gì, là tất cả những điều không liên quan này. Cảm ơn em đã cho tôi biết em như thế. Cảm ơn em đã là cô bé của tôi trong suy nghĩ của riêng mình!
______________________________________________
Cũng vào năm đó, ở blog yahoo, C đã viết cho mình những dòng này.
Để rồi hôm nay khi đọc lại chúng, mình không ngừng rơi nước mắt.
Từng câu, từng chữ vẫn ở đây, chỉ có C là không...
Đọc bài viết này chị lại nhớ về một thời tuổi trẻ. Ngày ấy chị cũng quen được một người bạn qua mạng xã hội. Chia sẻ cùng nhau rất nhiều. Nhưng rồi thời gian phôi phai, tình bạn ấy không còn như xưa nữa. Chị vẫn nhớ về người bạn ấy với lòng biết ơn, sự quan tâm và giữ lấy những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của một thời nông nổi.
Trả lờiXóaVới mỗi khoảng thời gian, chúng ta luôn có một người bạn khắc cốt ghi tâm chị nhỉ?
XóaEm nghĩ là người bạn đó cũng đang nhớ về chị như chị nhớ về bạn ấy đó ^^
DVD sang thăm nhà, được thưởng thức nhiều bài đăng hay!
Trả lờiXóaDVD cảm ơn và chúc chủ gia an lành!
Cháu cảm ơn chú DDV đã ghé nhà cháu và luôn gửi những lời chúc tốt lành.
XóaThật thất lễ vì cháu ghé nhà chú mấy lần nhưng không thể để lại lời bình nào trước những vần thơ của chú.
Chú chú 1 ngày tốt lành^^
Một tình cảm thật đẹp và cuộc đời có mấy lần được lưu giữ những điều đẹp như thế kia bạn Nắng nhỉ ! Đôi khi cũng vì cảm mến những điều đã qua ấy mà không dám chạm đến nhau lần thứ 2 trong đời vì không chắc những điều tốt đẹp hơn sẽ đến
Trả lờiXóaĐúng thế. Có những điều không thể chạm đến mới là những điều tốt đẹp nhất đáng mơ ước. Chỉ là bây giờ Nắng hơi tiếc 1 điều BT ạ. Rằng bây giờ muốn chạm tới 1 lần thì cũng không còn cơ hội nào nữa.
XóaLâu rồi mới thấy BT ghé lại đây. :)
Gía trị nằm ở chỗ không còn cơ hội nào nữa đấy Nắng ạ. Đấy là bài học cho việc trân trọng hiện tại. Vấn đề là từ nay N có thuộc bài và thực hành tốt hơn không thôi :)
XóaNếu được mình sẽ ghé N thường xuyên hơn !
Sẽ cố gắng để thực hành tốt từ bài học đó nè BT.
XóaMong là vậy, mong là BT sẽ ghé Nắng thường xuyên nhé. ^^
Xin lỗi nhưng Nắng cho mình hỏi bạn có phải là Nắng của mục TL cộng đồng YHHĐ cách đây 4,5 năm trước không ?!
XóaNắng không hiểu 2 từ viết tắt TL và YHHĐ là gì. Nhưng mà chắc BT nhầm rồi nè. Cách đây 4,5 năm Nắng không tham gia cộng đồng nào cả. ^^
XóaChỉ là một chuyên mục bên yahoo thôi N ạ
XóaĐã phiền Nắng quá :)
Dẫu sao thì ta vẫn là ta nhỉ
Trả lờiXóaChuyện đổi thay đâu có nghĩa thắng thua ......
.....
Buổi chiều an lành bạn nhé
Chúc bạn 1 ngày trong lành ^^
XóaCậu này viết lách, dùng từ ngữ, cảm xúc, sắp xếp câu từ sạch sẽ, logic, ... Đúng là học triết có khác, làm ngta đi lạc theo cậu ta luôn.
Trả lờiXóaViết hay vô cùng!
Cô gái nào mà quên được một cậu trai như thế này chứ :)
Kỷ niệm đẹp nhất, ký ức rõ ràng nhất là ở trong tim, phải không cô gái nhỏ?
Đúng rồi Miss. Có những điều mãi mãi không thể quên được. C mà đọc được những lời khen này của Miss chắc sẽ vui lắm.
XóaMiss cứ lưu lại đi, hết cả bài cũng được. :)
Cho ta lưu lại vài câu nhé :)
Trả lờiXóaNắng ơi! Nắng khỏe ko? Sao bỏ blog lâu vậy Nắng? TD chúc Nắng luôn vui tươi và bình yên với cuộc sống nhé! Nhớ Nắng.
Trả lờiXóaN vẫn ở đây Du ơi. Nắng không bỏ blog đâu.^^
XóaChắc cũng cả năm rồi mới thấy Du trở lại. Thỉnh thoảng N nhớ về Du. Nhưng không biết cách nào để liên lạc được cả.
Thỉnh thoảng Du ghé qua thăm N nhé.N vẫn luôn ở đây.
Không biết thời tiết bên Du mùa này như nào nhỉ? ^^
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaChào cô bạn nhỏ. Lâu lắm rồi.^^
Trả lờiXóaCường đã viết về em ngày đó cũng như những suy nghĩ thật hay. Anh thật bất ngờ đó. Mong một ngày cả thế giới có thể thấy được một trong những điều còn lại này của cậu ấy.
Ở thế giới bên kia, chắc Cường vẫn đang hạnh phúc và mỉm cười với chúng ta.
Chúc e ngủ ngon và giấc mơ đẹp nhé.
Thật là lâu quá rồi. Kể từ ngày anh lấy vợ. :p
Xóa1 điều duy nhất làm em hối tiếc nhất là lúc C có thể nghe điện thoại thì em đã không gọi cho anh ấy. Em cứ nghĩ chừng nào anh ấy khỏe lại em sẽ gọi. Nhưng mãi mãi em không thể được nghe giọng của C nữa.
Giá như lúc đó em không do dự thì em đã không phải hối tiếc như bây giờ.
Em tin C sẽ hạnh phúc ở thế giới bên kia. Chỉ là cho đến giờ phút này, thỉnh thoảng em vẫn không thể tin được mọi việc đã xảy ra. Em có lần nói với anh. Dường như ai ở bên em, thân thiết với em tới chừng nào, thì theo cách này hay cách khác. Đều bỏ em mà đi. Bởi vậy, em vẫn luôn e sợ.
Hẹn dịp nào anh ghé SG mình lại đàm đạo nhé.
À hôm nọ em lọ mọ lục lại mấy bài viết ở Blog yahoo. Tìm thấy bài anh viết cho em. Nó ở ngay dưới entry này. Anh lục lại đọc nhé. Hay phết. :p
Em nhớ hồi đó anh hay chúc em " ác mộng" chứ không phải " ngủ ngon" như bây giờ :p
Chúc bạn một buổi chiều an lành nhé
Trả lờiXóaThời tiết bên Nắng dạo này như thế nào? Cho em xin chút ánh nắng chói chang đi :(
Trả lờiXóaMưa ngập ngụa cô giáo ạ :))
XóaĐời có những chút xem như "vẩn vơ"
Trả lờiXóaLại chính là cái nhẹ nhàng nhất cho ta lưu lại với ký ức quí giá ....