.

17/7/14

• Tiếp lời chị...






Có lẽ, đó là sai lầm chăng? Vì em cứ nghĩ, lòng người cao thượng lắm, thật đấy, chị à!

Nhưng, dù thế, em vẫn cứ tỏ bày, vẫn cứ bóc trần nó ra, để chị hiểu, chứ không để tất cả chìm vào quên hay là dĩ vãng tan nát. Bởi chị thấy, khi tất cả đã vuột mất khỏi tầm tay em, em mới hối tiếc, mới cảm nhận, mới nói thì đã quá muộn rồi, chị à! 
Chỉ có lòng mình đọc, thiên hạ đọc, chị đọc… chứ những người trong cuộc đó, đã xa tít tắp mù khơi rồi. Thế cho nên em mới viết tất cả ra, những cảm nhận và tình cảm của em đối với người chị gái xa của mình. Chỉ để chị hiểu, vui, hạnh phúc cùng em, thế thôi!
Em không phải bi quan, nhưng dòng đời luôn có điều không ngờ, chị à! 
Vì biết đâu, một ngày nào đó em không còn có cơ hội để bày tỏ thì có lẽ chỉ còn là những nỗi tiếc nuối, dằng vặt khôn nguôi thôi. Chị cũng đã quá hiểu qua những dòng tâm sự của em rồi, đúng không? 

Những người đó, đi qua cuộc đời em, mà không bao giờ nhận được niềm vui nho nhỏ đó. Nhìn lại, rất buồn, nên em rất sợ, chị hiểu không? Em rất sợ mình sẽ mất mát thêm một lần nữa. Em đã để mất quá nhiều thứ rồi, chị à! Vì những ngược xuôi, bôn ba đây đó, và cả sự thờ ơ không đúng lúc của mình nữa, để mà giờ đây em tiếc nuối, cô đơn, dằng vặt, chị thấy không?

Vậy cho nên, em cứ viết ra tất cả tâm tư của mình. Biết rằng, thiên hạ sẽ cười, sẽ này nọ, xỉa soi và dèm pha… Nhưng, em không ngờ, điều đó lại nằm trong trái tim của người mà em lâu nay vẫn tôn trọng, đặt nhiều cảm tình. Ai ngờ đâu, lòng người bạc phếch như thế, cũng chỉ là hạng thấp hèn như thế. Em thật sự đau buồn, chị à!


 

Buồn đau cho chị…

Buồn đau cho mình…

Buồn đau cho đời…

Và em đã như sụp đổ , một lần nữa, trong những ngày qua…

Nhưng, có lẽ, em đã đủ lớn để nhận ra mình nên làm gì, tin gì? Và con đường em chọn lựa đã không phụ bạc em. Em thật sự vui và bình yên biết chừng nào, chị biết không! Vì chị, người mà em quý mến, đã đón nhận em trở lại, ở một nơi khác.

Nếu chị quay lưng với em, thật sự em sẽ lại rơi xuống đáy vực sâu tối tăm một lần nữa....

Bây giờ, em có thể nói là, gặp chị, em đã có được nhiều thứ, hạnh phúc, bình yên và ấm áp. Những thứ đó, nó đã xoa dịu đi những nhọc nhằn không tên đang bu bám quanh đời em !

Biết rằng, cái gì rồi cũng có lúc đi vào dĩ vãng. Nhưng em muốn những điều quanh em, như chị, đi vào vùng dĩ vãng đẹp chứ không phải như những cái dĩ vãng buồn buồn của em mà chị biết.

Chị hiểu em chứ?

Người ta nói toàn những lời to tát, hoa mỹ và cao siêu vời vợi, sao lòng người nhỏ nhoi quá vậy? Còn chị em thì sao? Chị chỉ nói những lời bé tẹo, bình thường sao mà mênh mông ngập tràn hạnh phúc đến thế! Có lẽ, cõi lòng em nó hoang vu lạnh lẽo nên chỉ đón nhận được những ngọn gió và âm thanh của bình thường thôi, chị à!

Em đã rời bỏ, quay lưng với tất cả, vì em thấy buồn cho chị. Chị đã đến đây, với những gì quanh em, chỉ để chia sẽ những lúc vui buồn thôi, có gì đâu! Nhưng rồi, vì miệng đời nghiệt ngã đã buộc chị phải ngày càng co mình lại, đến lúc không còn dám nói lấy một từ, chỉ biết nhắn vào góc khuất mà thôi. Em thật sự không vui vì điều đó chị à!

Và giờ đây, em thấy chị đã có những tự do, thanh thản trong cõi lòng mình, em cũng thấy mình được vui lây.


Cảm ơn chị vì những ngày ở Hà Nội.
Em sẽ nhớ mãi chuyến đi này, như 1 phần không thể thiếu trong cuộc đời. :)


8 nhận xét:

  1. Ngập ngừng và dò hỏi rồi bí mật như một hơi thở lạ...
    Rất khó để hiểu, bạn ạ!

    Trả lờiXóa
  2. Đi Hà Nội mà ko đi Sài Gòn sao?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ợ. Chết rồi. Muối đừng có giận em nha. Có dịp em sẽ đi Sài Gòn mà. :)

      Xóa
  3. Chúc em gom được nhiều nắng...để mua lấy những cơn mưa....

    Trả lờiXóa