Tự nhiên lại thèm viết một cái gì đó, lâu rồi trốn luôn cả bạn bè, trốn
luôn cái kiểu viết lách lằng nhằng của mình...
Chẳng biết nữa, thỉnh thoảng lại rơi vào tâm trạng muốn chạy trốn, muốn trốn hết mọi thứ, muốn thu mình vào chiếc vỏ như một dạo nào của ngày xưa em thường hay mệt mỏi…
Sáng nay, tâm trạng lại như hạt mầm lâu nay âm thầm nằm yên trong lòng đất, bỗng sau trận mưa đêm lại muốn cựa mình và nhú lên những mầm xanh khe khẽ. Lòng bình yên nên cũng cảm nhận được những niềm vui nhỏ nhỏ tìm về trong cuộc sống quanh mình…
Tháng Tám rồi, trời bắt đầu chuyển dần sang Thu. Mẹ nói trời mùa Thu là bầu trời của riêng em, man mác một chút buồn và se lạnh.
Thu lấm tấm vàng trên những sợi nắng mỏng manh còn sót lại của những ngày Hè gắt gỏng. Hè gắt gỏng? Ừ đấy, Hè nắng chói chang đến khô héo cả ruộng đồng, cây cỏ, đến cạn kiệt cả những con sông, nhưng khi Thu chúm chím nở nụ cười, bầu trời dường như dịu lại và nồng nàn hơn với những trận gió, cơn mưa giông vội vã.
Em thường tìm thấy bình yên trong những khoảnh khắc như thế, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cảm nhận cuộc sống đâu đó vẫn còn một góc nhỏ dành riêng cho mình…
Chẳng biết nữa, thỉnh thoảng lại rơi vào tâm trạng muốn chạy trốn, muốn trốn hết mọi thứ, muốn thu mình vào chiếc vỏ như một dạo nào của ngày xưa em thường hay mệt mỏi…
Sáng nay, tâm trạng lại như hạt mầm lâu nay âm thầm nằm yên trong lòng đất, bỗng sau trận mưa đêm lại muốn cựa mình và nhú lên những mầm xanh khe khẽ. Lòng bình yên nên cũng cảm nhận được những niềm vui nhỏ nhỏ tìm về trong cuộc sống quanh mình…
Tháng Tám rồi, trời bắt đầu chuyển dần sang Thu. Mẹ nói trời mùa Thu là bầu trời của riêng em, man mác một chút buồn và se lạnh.
Thu lấm tấm vàng trên những sợi nắng mỏng manh còn sót lại của những ngày Hè gắt gỏng. Hè gắt gỏng? Ừ đấy, Hè nắng chói chang đến khô héo cả ruộng đồng, cây cỏ, đến cạn kiệt cả những con sông, nhưng khi Thu chúm chím nở nụ cười, bầu trời dường như dịu lại và nồng nàn hơn với những trận gió, cơn mưa giông vội vã.
Em thường tìm thấy bình yên trong những khoảnh khắc như thế, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cảm nhận cuộc sống đâu đó vẫn còn một góc nhỏ dành riêng cho mình…
Nhắc đến tháng Tám, tự nhiên lòng chùn xuống, có cái gì đó buồn buồn,
phải chăng là nỗi buồn cố hữu của ngày Thu?
Nỗi buồn đó dễ dàng tìm thấy
trong một chiều trên những con đường xác xơ đầy lá, những lúc ngồi chéo
chân ở bờ hồ ngắm con sóng lăn tăn trên mặt nước mà đôi tay bỗng dưng
thừa thãi…
Và nhất là những lúc một mình lang thang mà bất chợt gặp mưa, nhỏ bé
nép mình vào mái che của một ngôi nhà nào đó, nhìn những dòng người lặng
lẽ trên đường, nhìn những bàn tay nắm lấy bàn tay, những cử chỉ nhẹ
nhàng dành cho nhau của những đôi tình nhân bên cạnh…
Em co ro mình lại,
vòng tay ôm lấy chính mình, nghe nỗi cô đơn len lỏi…
Nhưng tháng Tám về, thêm cái cớ để quên đi nỗi buồn, những dằng vặt của tháng Bảy và những chông chênh của những ngày cuối Hạ.
Thế nhé, tạm biệt tháng cũ, con người cũ, cảm xúc cũ,....
P/s: Tôi viết về mùa thu, về mẹ và những ngày tháng tươi đẹp đã qua. :)
Tạm biệt tháng cũ, con người cũ, cảm xúc cũ...
Trả lờiXóaNgày mới đẹp nhé Năng !
Cafe nhé :)
Ok, phải cafe với người đẹp chứ. :)
Xóa♥
Chú thích ngày cuối cùng của mỗi tháng hơn.........!!!
Trả lờiXóaVì đó là lúc bầu trời đỏng đảnh nhất phải ko chú? :)
XóaỪ, có nhiều TD cũng rơi vào tâm trạng như Nắng. Trốn lánh mọi người, tự vỗ về nổi cô đơn của chính mình.
Trả lờiXóaHèn chi cứ thấy Nắng khóa blog suốt. Trốn trong nhà tự kỷ đủ chưa nàng?
Thôi mở cửa đi cho nắng ban mai tràn vào, tỏa ấm không gian và tỏa ấm lòng mình, Nắng nhé!
Ngày mới thật ấm nha nàng!
Dạo này cảm xúc bị lỗi Du ạ. nhưng giờ ổn nhiều lắm rồi.
XóaCó Du ghé nhà, ấm áp hẳn lên :)
Cafe nàng nhé. :)
♥
Cái blog này sao lạ thế nhỉ? Đang là mùa thu thơ mộng thì viết về mùa xuân bắt đầu. Nhạc nền thì mùa đông lạnh lẽo. Hình nền thì đặc trưng của lá thu. Hình như chỉ còn thiêú mỗi mùa hạ. :D
Trả lờiXóaCái này đúng là cao tay. Khi nào có dịp chỉ cho thầy . :P
P/s: Vẫn nhất định không trả lời mail của thầy à? Thầy sẽ chuộc lỗi lần sau mà. :P
Đúng là thầy James. Ăn nói rất có nghệ thuật. :)
XóaOk, em sẽ cố-gắng nghĩ đó là 1 lời khen. :)
Còn chuyện mail của thầy thì ko bao giờ. Đã bảo là hình phạt mà thầy phải chịu mờ. Tội của thầy cực lớn. :)
À ,thầy lập blog đi rồi em chỉ cho thầy cách viết bài theo kiểu Xuân-Hạ-Thu-Đông. :P
Nàng cũng không khá hơn ta là bao đâu Nắng ạ, cũng chạy trốn cả đấy thôi.Những con người thích chạy thì rất dễ gặp nhau ở 1 nơi nào đó,tưởng tượng cũng đã thấy rồi.Dạo này ta chẳng quan tâm về mùa, có lẽ nhiều thứ đã đầy trong suy nghĩ rồi chứ bình thường ta hay để ý tới mùa lắm !
Trả lờiXóaThì vốn dĩ ta và nàng đã gặp nhau rất lâu rồi phải ko? Nếu ko thì làm sao có thể làm bạn đến hôm nay và có những lời cmt như thế này. :)
XóaBây giờ là mùa thu thơ mộng rồi đó nàng ạ. Hãy là mình và đừng để những cảm xúc không vốn có lấn át bản thân. Đừng để mình bị thiệt thòi nhé.
Ôm nàng. :)
♥
anh đây! Hi! Thăm em nè!
Trả lờiXóaTối anh sẽ đọc bài của em nhé!
Ngày an lành nè
Giờ mới thấy anh ghé đấy. :)
Xóa♥
Nàng Thu dù sao vẫn có cái nét gì đó khiến ta cảm thấy yên bình hơn, dẫu biết Thu thường là man mác buồn...
Trả lờiXóaTháng mới, những niềm vui mới nhé nàng! :)
Ghé thăm Nắng!
Trả lờiXóa