Sáng thứ Sáu …
Mưa ư? Thực ra là sáng thứ Sáu hôm nay không mưa. Đã lâu lắm rồi là như thế…
Mưa cuối tuần sẽ bình yên hơn. Cho ngày mai tươi sáng.
Và ta không muốn đi tìm nơi bình yên nữa, vì ta cố mà đi tìm thì chính ta lại làm xáo trộn cái bình yên ấy lên.
Ta sẽ sống, sẽ đối mặt với cái quá khứ, và với cái hiện tại. Giọt nước mắt rơi rồi sẽ được lau khô, và ai sẽ là người lau khô cho ta.
Có ai mãi mãi bên ta để lau đi những dòng lệ rơi, rồi lại rơi mãi chỉ vì ta đang hạnh phúc hay ta đang khổ đau.
Ai sẽ cùng ta hứng chịu cái nỗi đau này... Và ai sẽ cùng ta đón nhận cái hạnh phúc này...
Và làm sao có thể mãi quên cái quá khứ ngày hôm qua.....
Ta phải tập làm quen, phải tập đứng dậy sau mỗi vấp ngã của cuộc đời như cái cách mà ta vẫn hít thở không khí hàng ngày để được tồn tại...
Ta phải sống chung với nỗi đau, ta không được phép ngỡ một điều gì nữa. Nếu có hạnh phúc thì ắt sẽ có nỗi đau... và đau nhiều thì hạnh phúc sẽ bên ta mãi mãi...
Nơi ta tin tưởng nhất, cũng bỏ ta đi.....
Sáng thứ Sáu…
Mưa ư? Thực ra là sáng thứ sáu hôm nay có mưa, mưa trong lòng…
Mưa cuối tuần vẫn sẽ bình yên hơn.