''Ngoài thềm rơi chiếc lá đa
Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng...''
Chiếc lá sẽ lắc lư 1 chút, đong đưa 1 chút, xoay vần trên ko trung rồi khẽ khàng chạm lấy mặt đất. Và nhà thơ đã ghi lại khoảnh khắc dịu dàng ấy bằng từ ''rơi nghiêng'', ''rơi nghiêng'', pha 1 chút dịu dàng, 1 chút nồng đượm.
***
Tôi có thói quen nhìn lên những ngọn cây vào mùa lá rụng, khi chúng thả rơi mình trong sắc vàng bải hoải. Như những chiếc lá bay về trời. Tôi hay nghĩ nếu tôi có thể đến được đó, chạm vào những màu sắc đó, tôi sẽ tìm được hạnh phúc.
Hạnh phúc ấy như thế nào, tôi không hay biết.
Chỉ biết tôi sẽ mỉm cười hoặc khóc òa lên cùng 1 ai đó, điều mà trước giờ tôi vẫn làm nhưng chỉ có 1 mình.
Hạnh phúc ấy, lãng đãng và nhẹ nhõm đến mức khó mà có thể nắm giữ nổi. Có cảm giác như chỉ cần đưa tay ra chạm tôi thì hạnh phúc ấy sẽ tan biến đi, để lại những hình bóng mờ ảo.
_______
Thảng hoặc, tôi thấy mình rơi trong những nỗi đau dịu dàng. Những nỗi buồn không tên, ngơ ngác.
Trong tôi, những khoảnh khắc mùa đã xếp theo ngày tháng, có khi bước đến sớm cũng gợi chút ngỡ ngàng, và mỗi ngày trễ muộn 1 chút cũng làm ra trông đợi.
Thỉnh thoảng tôi lại thấy mình đếm đốt bàn tay, rồi vẩn vơ gieo thêm những ngóng chờ, bao giờ thì mùa sang, bao giờ thì lá rơi vàng? .....
Rơi
Rơi
RơiRơi
Rơi
Rơi.
Như là rơi nghiêng trong những dịu dàng...
~Tịnh Phong~