Em tôi bé nhỏ, mà sao không ôm em được như ôm đất trời?
Em bé nhỏ, em đã khóc rất nhiều rồi nhỉ? Em đã có một vết thương lòng khá lớn, em đã cố quên dù biết sẽ rất khó.
Em đã cố gắng tự nhủ mình sẽ không lật lại những trang nhật kí ngày trước nữa, nhưng cứ thế, nước mắt em lại rơi nữa rồi…
Em lại vô tình nhìn thấy con gấu với dòng chữ “Someone love you” trên áo
Em lại nhớ về ngày hôm ấy.
Hôm đó là một ngày dài....
Nhưng khóc sẽ làm em yêu đuối, sẽ làm tim em tan ra mất thôi. Uh, đúng, người ta đã làm em phải khóc, phải tổn thương nhưng em sẽ thôi không khóc nữa, sẽ thôi nghĩ đến con người xưa cũ ấy phải không?
Rồi em sẽ làm được thôi mà, em tin là em sẽ tìm lại được nụ cười của ngày xưa, trong veo ....
Từng chiếc lá, bay về nơi xa
Ngập vàng góc phố khi mùa thu qua
Chỉ còn riêng em, và con phố quen
Kỷ niệm dâng lên thành nước mắt
Giọt mưa rơi, đưa em về xa xôi
Dịu dàng ghi dấu chiếc hôn đầu bối rối
Nụ cười chia đôi, ký ức xa vời
Chỉ còn trong tim em… mà thôi
Rồi em tin, có một ngày ,em sẽ khóc vì hạnh phúc chứ không phải vì vết thương lòng này .
Nào em tôi, cố lên nhé!!!
12 đến rồi đấy....