Nếu bảo tôi chọn 1 màu cho ngày hôm nay, thì đó chắc hẳn phải là 1 màu xám.
Quyết định sẽ đi đâu đó 1 m`, đơn giản chỉ-một-mình...
Sẽ có ai đó bảo tôi là phù phiếm bởi tôi thích ngồi 1 mình uống cafe ngắm mưa rơi. ko phải tôi có nhóm máu lãng mạn j` đâu.
Tôi yêu thích cái cảm giác mình ngồi lặng yên tận hưởng những màu sắc và mùi vị quen thuộc của cuộc sống.
Hôm nay là 1-ngày-đặc-biệt đối với tôi. Có vài thứ mơ hồn trong kí ức.....
***
Nếu là ngày hôm nay của 1 năm về trước thì đã có người dạy tôi cách im lặng. Người đó vẫn hay dạy cho tôi 1 vài cách xử trí, mà thực ra là những cách, những câu nói tôi đã nghĩ trong đầu, nhưng ko cách nào diễn đạt bằng hành động và lời nói được. Có lẽ, đôi mắt là cơ quan duy nhất của tôi diễn tả được cảm xúc của m`...
''Nhưng đôi khi ánh nhìn là chưa đủ''
Người đó vẫn thường nói vậy. Và người đó bắt đầu gợi ý, hay nói cách khác là cụ thể hóa những suy nghĩ và tình cảm nơi tôi. Người đó hiểu tôi như vậy đấy.
Dường như thuộc rõ từng ngóc ngách trái tim tôi, từng nếp hằn trên vỏ não. Nhưng điều quan trọng nhất mà người đó ko biết hoặc là ko chịu biết: Tôi sẽ cứ là tôi thôi, khép kín với 1 thế giới nội tâm của riêng mình và chỉ biết trải dòng qua những dòng chữ...
Never mind. I'll find someone like you.
''Thượng đế nhất định phải là 1 họa sĩ.
Nếu không thì tại sao cuộc chúng ta lại có nhiều sắc màu đến thế''