Lâu lắm mới lại viết, những ngày này, mọi thứ ko hẳn rối tung nhưng vội vã, cảm giác thiếu đi điều gì đó.
Không phải là những khoảng trống, giống như những thứ nặng nề thêm dần vào những khoảng trơ ra, mỗi lúc thêm 1 chút, thêm 1 chút.
Khi kiệt sức và rồi cố gắng thường giống như mọi thứ ko còn nặng thêm. Thêm 1 giọt và rồi vỡ tan. Hay khi ấy mới hiểu rõ mọi thứ?
*
Giá mọi thứ vào trong những mảnh ghép khác nhau để rồi tự huyễn hoặc hay che giấu từng lời của 1 con người?
Nhẹ nhàng, vì tất cả vốn không quá khó để nhìn thấy. Đơn giản vì vốn cũng ko có gì khác.
Ngày bắt đầu với những thứ kéo dài mệt mỏi từ những ngày trước, với những va chạm mới, tất cả thành thứ đã phải cố gắng tách biệt cảm xúc để ko ảnh hưởng đến nhau.
Cuối cùng mọi thứ cũng đã trôi qua ko quá ngoài những gì kiểm soát bản thân.
Đứng lặng yên khi tất cả ào ạt chảy qua, để thấy rõ ràng hơn mọi thứ...
___________________________________________
Đã lâu lắm rồi mới nhìn em như những ngày xa xưa, chỉ những dòng riêng em, không chút gì của những thứ khác.....
Tiếng nhạc vẫn đều.....