.

16/9/13

• Bầu trời vẫn xanh ngăn ngắt, phải không?

 



Lần nào đó, sau một cơn mưa dài tầm tã, cảm giác mọi thứ đều sạch sẽ, kể cả nỗi buồn của mình cũng sạch trong không hẳn khiến người ta thấy dễ chịu. 

Như kiểu, mình cứ đứng bên ngoài, rồi nhìn thấy tất thảy mọi thứ bên trong căn phòng kín trong suốt.

Sau cơn mưa, một mình đi về liêu xiêu trên con đường vắng, mùi của sạch sẽ, mùi của mưa, mùi ẩm ương của đất, mùi cỏ ngai ngái khiến mình muốn chạy mãi, chảy mãi trên con đường này và không có kế hoạch cho một cuộc dừng chân. 

 Còn bây giờ, cảm giác của 1 ngày mưa rất khác...

Bao giờ đọc Ekuni Kaori tôi cũng bắt gặp một phần mình trong đó, một phần thật sự thiếu hụt, một phần thật sự bị che lấp, một phần thật sự chìm ở giếng sâu và bị bỏ rơi vĩnh viễn ở đó...

Hoặc giả tôi hoàn toàn bị nhấn chìm vào cơn hoang tưởng nào đó. Thật sự lúc này, tôi không thể đi hết quyển sách mà tôi đang đọc dở...Có điều gì đó thật sự, thật sự buồn bã...

Nhưng....Bầu trời vẫn xanh, phải không? 






http://images.yume.vn/blog/201108/30/1314715391_lap-lanh.jpg


Tôi quyết định đọc "Lấp lánh" vì 3 điều:
1) Bìa đẹp;
2) Tựa đề làm tôi liên tưởng đến những vì sao lung linh trong đêm;
 3) Cuộc đời này có thật sự  lấp lánh chăng?




Đọc tiếp ...

9/9/13

• Sách....:)






"Có lúc tôi nghĩ, cuộc sống viết lách như vậy đến bao giờ mới kết thúc đây. Nhưng không thể có một chàng trai đột nhiên xuất hiện, nói với tôi rằng, để anh đưa em đi, cho em một gia đình, hàng ngày em chỉ cần uống trà, phơi nắng và đọc sách… Đúng là ngủ mơ giữa ban ngày. 

Tôi là người thích hưởng thụ vật chất. Tôi công nhận. Tôi luôn mơ tới một ngày có thể trốn tránh hết tất cả gương mặt của những người xa lạ, không cần nhìn ngó họ nhiệt tình hay lạnh lùng, vui sướng hay phẫn nộ.

 Chỉ vì tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn có một không gian cho riêng mình, được nghe đi nghe lại loại nhạc Ireland, đọc truyện Kinh Thánh, xem gương mặt gian trá nhưng cũng rất ngây thơ của Châu Tinh Trì. Hoặc nằm trên giường ngắm vệt nắng nhảy múa trên tấm rèm cửa sổ.

Thế giới của tôi tĩnh mịch không lời, không dung nạp bất kỳ ai.”

<Hoa bên bờ - An Ni Bảo Bối>




P/s: Dù sao thì sau này tôi cũng muốn làm 1 bà lão bán sách. Được làm chủ 1 hiệu sách thì còn gì thú vị bằng. :)



Đọc tiếp ...

4/9/13

•....Những chuyến mưa qua

Thi thoảng minh nghĩ, giá như một ai đó khi rời khỏi cõi đời này đều được chọn cách ra đi trong giấc ngủ yên bình, kiểu như, chúng ta bắt đầu đì vào một căn phòng êm ả, để lại đôi dép bên ngoài...căn phòng từ từ khép cửa, và chúng ta chẳng hề có mảy may nào về sự đau đớn. 

Mình đã từng cảm thấy đau thắt lòng khi nhìn thấy người mình yêu thương nằm trên giường với đủ loại dụng cụ y tế gắn vào người. 
Tưởng chừng như sự đau đớn chỉ là một vệt khói vắt ngang lưng trời, rồi lơ lửng ở đó. Bây giờ, ngoài cảm giác đó ra, trong lòng mình còn có một khối giận dữ vô cùng, vô cùng lớn, chỉ cần chạm vào sẽ ngay lập tức bung vỡ. 

Mình chẳng thể làm gì khác hơn ngoài giữ chúng lại trọng lòng, mình không thể hét lên, mình không thể òa vào lòng ai đó rồi bật khóc, mình không thể kháng cự. 
Mình có thể cười nói, mình có thể huyên thuyên về mọi điều, duy cảm xúc trong lòng mình thì không thể nào thốt ra được. Liệu đó có phải là sự buồn đau? 

Buổi chiều ở đây, vẫn có những chuyến mưa qua. 
Thi thoảng mình đứng bên ô cửa kính và nhìn miết vào màn mưa, đầu óc tuyền trống rỗng. 
Không thể diễn tả được những gì đang cuộn chảy trong lòng.
Mọi thứ đang dần đi vào ngõ cụt, mình biết mình cần phải đi sang một con đường khác. 



Dẫu có cưỡng cầu thế nào thì vẫn phải chuẩn bị cho mọi điều xấu nhất có thể xảy ra. Người ta vẫn băn khoăn khi thấy mình mỉm cười, liệu rồi mình có đủ sức để bước đi, hẳn rằng hoàn toàn có thể. 

Mình biết, ở đỉnh nguồn của cơn giận dữ, bất kỳ ai cũng sẽ khiến người khác bị tổn thương, vì lẽ đó mà mình chọn sự lặng im. Dẫu thế nào, thì trong trái tim mình vẫn cảm thấy trĩu nặng vì một vài người. 

Mình nhớ cậu bạn hay hỏi mình sao lúc nào cũng nhíu mày và thường hay dùng tay kéo dãn cái nhíu mày kia ra.
Mình nhớ cậu bạn bảo mình hãy lựa chọn một cách sống khác để có thể an bình hơn.
Mình nhớ cậu bạn hay đi cùng mình trong những đêm phố nghiêng ngã đèn vàng. 

Mình nhớ những buổi mưa bay lất phất. 

Mình nhớ cậu trai nhỏ, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy cười là những cơn sóng lòng mình tạm thời yên ả. 

Tất cả, tất cả những điều ấy đều được chôn chặt trong trái tim mình, bởi vì mình không hay nói, còn họ thì không cần phải hiểu điều gì cả. Chỉ cần vậy thôi, chỉ cần những nỗi nhở nhỏ bé đó mình sẽ an lòng mà bước đi giữa cõi đời vô tận này...

P/s:...Tháng tám ra đi biền biệt buồn, còn mùa mới, mùa mới có vui không?

  

~HSĐ ~
Đọc tiếp ...