Thi thoảng minh nghĩ, giá như một ai đó khi rời khỏi cõi đời này đều
được chọn cách ra đi trong giấc ngủ yên bình, kiểu như, chúng ta bắt đầu
đì vào một căn phòng êm ả, để lại đôi dép bên
ngoài...căn phòng từ từ khép cửa, và chúng ta chẳng hề có mảy may nào
về sự đau đớn.
Mình đã từng cảm thấy đau thắt lòng khi nhìn thấy người mình yêu
thương nằm trên giường với đủ loại dụng cụ y tế gắn vào người.
Tưởng
chừng như sự đau đớn chỉ là một vệt khói vắt ngang lưng trời,
rồi lơ lửng ở đó. Bây giờ, ngoài cảm giác đó ra, trong lòng mình còn
có một khối giận dữ vô cùng, vô cùng lớn, chỉ cần chạm vào sẽ ngay lập
tức bung vỡ.
Mình chẳng thể làm gì khác hơn ngoài giữ chúng lại trọng lòng, mình
không thể hét lên, mình không thể òa vào lòng ai đó rồi bật khóc, mình
không thể kháng cự.
Mình có thể cười nói, mình có thể
huyên thuyên về mọi điều, duy cảm xúc trong lòng mình thì không thể
nào thốt ra được. Liệu đó có phải là sự buồn đau?
Buổi chiều ở đây, vẫn có những chuyến mưa qua.
Thi thoảng mình đứng
bên ô cửa kính và nhìn miết vào màn mưa, đầu óc tuyền trống rỗng.
Không
thể diễn tả được những gì đang cuộn chảy trong lòng.
Mọi
thứ đang dần đi vào ngõ cụt, mình biết mình cần phải đi sang một con
đường khác.
Dẫu có cưỡng cầu thế nào thì vẫn phải chuẩn bị cho mọi điều xấu nhất
có thể xảy ra. Người ta vẫn băn khoăn khi thấy mình mỉm cười, liệu rồi
mình có đủ sức để bước đi, hẳn rằng hoàn toàn có thể.
Mình biết, ở đỉnh nguồn của cơn giận dữ, bất kỳ ai cũng sẽ khiến người
khác bị tổn thương, vì lẽ đó mà mình chọn sự lặng im. Dẫu thế nào, thì
trong trái tim mình vẫn cảm thấy trĩu nặng vì một vài
người.
Mình nhớ cậu bạn hay hỏi mình sao lúc nào cũng nhíu mày và thường hay dùng tay kéo dãn cái nhíu mày kia ra.
Mình nhớ cậu bạn bảo mình hãy lựa chọn một cách sống khác để có thể an bình hơn.
Mình nhớ cậu bạn hay đi cùng mình trong những đêm phố nghiêng ngã đèn vàng.
Mình nhớ những buổi mưa bay lất phất.
Mình nhớ cậu trai nhỏ, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy cười là những cơn sóng lòng mình tạm thời yên ả.
Tất cả, tất cả những điều ấy đều được chôn chặt trong trái tim mình,
bởi vì mình không hay nói, còn họ thì không cần phải hiểu điều gì cả.
Chỉ cần vậy thôi, chỉ cần những nỗi nhở nhỏ bé đó mình sẽ
an lòng mà bước đi giữa cõi đời vô tận này...
P/s:...Tháng tám ra đi biền biệt buồn, còn mùa mới, mùa mới có vui không?
~HSĐ ~