Chưa bao giờ nghe tiếng mưa nặng hạt gõ trên mái tôn từng âm thanh rõ ràng đến thế.!
Cái lạnh không mùa bủa vây ngày không tên!
Mưa vẫn rớt rơi ngày trầm uất đi vào đêm.
Nỗi côn đơn va vào nhau chát chúa.
Dạo này mình rỗng tếch! Cố bắt mình không được đụng đến những con chữ vô nghĩa trước màn hình rồi như quán tính không chặn ngăn được mớ cảm xúc hỗn độn, tạp nham ra khỏi đầu.
Có bao giờ cơn điên chạy ra khỏi mình đâu. Chỉ là chúng đang giật giờ ẩn náu tự sâu thẳm trong góc tối điên cuồng .
Đưa tay chạm nhẹ hạt mưa dần rơi khẽ trong cái dầm dề chán ngắt rơi mãi chẳng chịu tạnh để đón nhận cái giá lạnh trên đôi bàn tay .
Ông trời cũng cố trêu ngươi một con người?! Khi những thứ định hình trôi qua hết là lúc thấy mình trống trơn, mục rửa, cũ kỹ và hoang tàn.
Sự chết chóc không hiện nguyên hình trong khối óc mà chìm vào cơn mê những mộng mị đáng sợ hằng đêm.
Gọi tên ai những lúc mắt môi mình thấm đầm nước mắt?! Gọi tên ai trong hố sâu hun hút của tâm hồn cạn kiệt nguồn thương. Mình đã tin yêu quá nhiều để tìm lại những gì đã mất... một thời.
Cằn cỗi cả những vết tích nỗi nhớ. Ngọ ngoậy bưng bít những yêu thương giả vờ vừa mới đến. Mình tự đánh tráo thứ cảm xúc mờ nhạt trong tim mình.
Những ảo ảnh đến rồi đi trong nước mắt. Mình nhớ làm gì một người muốn lãng quên mình?!
Chiều rồi! Những buổi chiều đi vào đêm vắng ngắt.
Những đêm tàn cố giỗ giấc ngủ nồng nàn và giỗ lòng mình đừng hoang đàng trong mộng mị nhớ mấy mùa.
Người về rồi người có nhớ ta đâu?!
_____________
Hôm qua là 8/3. Mình bị vui. :)
Nói chuyện điện thoại với 1 người- lạ -quen -thuộc.
Cũng thú vị quá nhỉ? :)
Đọc tiếp ...