.

28/3/13

• Xưa cũ...


Giữa nhưng bề bộn của cuộc sống này, vô vàn những bon chen và thị phi, hàng hà những nhấp nhô, chìm nổi của nhân gian như sánh lại và vẽ nên một bức tranh khó hiểu.

Lắm lúc rối ren khi nhìn vào mớ hỗn độn ấy, lắm lúc đầy suy tư và thấu hiểu cái được cho là nhân tình, thế thái. Nó như xuyên thấu và chạm vào tới nỗi đau của một tâm hồn đồng điệu, cảm thông.

Cảm xúc không còn nữa, ngấn lệ đã được lau khô bằng sự giả dối của cuộc đời, bằng những cạm bẫy của cuộc sống này. Sau bức màn nhung, sau lớp phấn son, con người còn lại gì?

Còn nhiều và mất cũng không ít…

Tất cả chỉ là vô thường!




Cho ai đó đang tò mò về hình ảnh của tớ. :)



Đọc tiếp ...

27/3/13

• Dọn dẹp cảm xúc.


Thế là cũng qua một ngày nữa. Cứ như định luật, và tự bắt mình phải tuân theo định luật ấy. Từ tinh mơ cho đến chạng vạng, trong cái dở dở, ương ương của một ngày chưa trọn, mình đã tự cuốn vào mình biết bao nhiêu là linh ta linh tinh cảm xúc. Duyên dáng có, dở hơi có, và cả những bực dọc vô cớ... Vồ vập tất cả, cố làm cho mình thật tham lam, sân si để dành giật hết mọi thứ của đời vào mình. Cuối cùng mình thắng. Tự hào lắm! Kênh kiệu lắm! Thế là, mình hơn đời... 
Mình không thích nghe thêm một từ ngoan nào nữa, mặc dù biết rằng, ngoan rất tốt. Mình nhủ mèo con "Ngoan nào! Chị thương nhé!" - cái ngôn từ nựng nịu lúc này cứ như bổ chát vào đầu mình, hư hỏng rồi mà còn biết thương ai? Nực cười lắm, biết không?
Mình không thích ngoan. Hay nói cách khác là mình không muốn ngoan nữa. Muốn rằng, phải thật ngông, phải thật liều. Liều đến mức mà nửa đêm muốn đi đâu đó là ngồi phắt dậy và bỏ đi. Không vướng bận, lo nghĩ, sợ sệt điều gì cả. Đi dài, đi ngắn, đường thẳng, đường vòng... bằng cách nào cũng được. Phải đi. Chứ không bất động một chỗ như lúc này.



Tuổi mình, gọi lớn, thì cũng không phải. Gọi nhỏ, có khi mình lại dỗi, vì mình có còn được uống sữa mẹ nữa đâu. Là dở dở, ương ương như cái dở dở, ương ương của ngày vậy. Không quá sâu sắc, mà cũng chẳng phải hời hợt gì. Tự nhiên, mình thích mình lúc này ghê gớm, có cả những thứ mà trẻ con hay người già không ai có được. Mình là cô gái, không còn là con bé nữa, cũng không phải bà cụ. Sao không vui được! Mà vui thì lại muốn đi. Đơn giản như trúng một con số độc đắc thì phải đi chơi cho thả ga ấy. Ôi! Không được rồi, nếu huỵch toẹt ra như vậy thì thô thiển quá! Không được! Dịu dàng nào! Ngoan nào!...
Mình không thích ngoan. Mà mình lại rất ngoan. Không phải lễ phép kiểu đi thưa về trình, gọi dạ bảo vâng, những thứ đó những người không được ngoan vẫn làm rất tốt đấy thôi! Mình ngoan trong việc kiềm chế cảm xúc của mình, từ chung chạ, cho đến riêng tư... 
Đầu ngày, trắng tinh. Cuối ngày, mình lại đen đủi như thế này đây. Vật lộn trong mớ cảm xúc hỗn độn, thật tình, mình chịu không nổi. Vui rồi thất vọng, hồi hộp rồi vỡ òa, giận hờn đó rồi lại nũng nịu đó... Nhưng chỉ có một trạng thái cảm xúc được phép biểu hiện trên khuôn mặt mình thôi. Mình phải cười, bắt buộc phải thế! Thế là tự thưởng cho mình chữ "ngoan" rất ngọt...



Để rồi, mình lại nhận ra, cảm xúc của mình hỗn độn và phức tạp đã vượt mức cho phép. Cuối ngày, tự cho mình buồn một tí,bởi chạng vạng có ai có thể nhìn thấy mặt ai? dù có cố tình. Thế là gỡ nụ cười trên mặt mình xuống, đồng thời gỡ luôn những bực dọc, rối ren trong mình đi luôn. Mình ngồi một mình, ở cái ban công, hiển nhiên không cười. Bắt đầu sắp xếp lại cảm xúc, dọn dẹp lại tâm tư. Mà nhé, mình không khóc đâu, chắc chắn vậy. Mình mà khóc, mình thấy có lỗi với chính mình rất nhiều, vì đã làm được đến như vậy rồi cơ mà..
Đâu phải lúc nào muốn phải hơn đời, hơn người, là được. Mình còn xa mới hơn được những thứ đó. Mình là con bé khi thích thì xả tung, khi buồn thì ngồi dọn dẹp lại cho ngăn nắp. Cái cảm xúc của mình ấy, cứ linh ta linh tinh...

Thôi, đừng lắm điều nữa! Dọn dẹp lại cảm xúc, để bình minh ngày mai thật tuyệt vời trong đôi mắt, nhé! Ngoan!

P/s: Mình nhiều chuyện, chắc không ai rảnh mà đọc hết cái note này đâu nhỉ! Mình muốn biết, có con gái nào giống mình lúc này không, hoặc đã từng như vậy? Nếu có, thì đồng cảm nhé!

~HSĐ~
Đọc tiếp ...

25/3/13

• Chững lại trầm ngâm...


 Có đôi khi ta muốn được tự do, lang thang như vô định. Bỏ mặc lại tất cả…
Đôi khi thấy trơ trọi giữa cuộc sống ồn ào.
Đôi khi thấy lạc lõng giữa dòng đời vội vã.
Đôi khi thấy nỗi buồn, cô đơn tràn ngập căn phòng nhỏ bé.
Đôi khi….
Bất chợt đến rồi lặng lẽ ra đi.
Vô tình ta đánh rơi thời gian bên cửa.

Ta lắng đọng kiếm tìm những gì còn sót lại của những gì đẹp nhất…nhưng sao cứ trôi mãi thế….

Trong cái khoảng không vô chừng ấy ta chợt lặng đi... ta suy nghĩ và ta gom nhặt những ký ức vội vàng, nhớ nhớ quên quên…
Ta cứ lang thang mải miết với những suy tư... Ngày uể oải những bước chân, ta rã rời sau những mệt mỏi. Ta chìm sâu trong giấc ngủ với lãng quên. Trôi đi, trôi đi…


Dường như ai đi ngang cửa...
        Gió se lòng…
Gió về bên khung cửa sổ, nhẹ nhàng và vô tình gõ cửa và ta chợt nhận ra mình lẻ loi và cô độc chừng nào.


Cảm xúc đến rồi đi tự nhiên như chính lúc nó đến. Âm thầm, lặng lẽ và lầm lũi với tháng năm đến không ngờ.  Những gì trôi đi và những gì để lại…đôi tay ta không thể đong đầy.

Gió…..Ta muốn….

Để gió cuốn đi những tháng năm buồn bã, để gió cuốn đi những nỗi buồn, những cảm xúc vốn dĩ đã là dĩ vãng không thể nào khơi nguồn. Hãy để gió cuốn đi những dòng chữ viết trên nền giấy trắng …...


Ta cứ làm đau chính mình, từng chút, từng chút một.....







Đọc tiếp ...

19/3/13

• Nắng trải dài....

Sau cơn mưa to là những vệt nắng trải dài trên phố...

Em xót xa, chôn đi một vài thứ, nấm mộ mới, cỏ chưa mọc xanh chỉ lổn nhổn đất đá, có que hương leo lắt trong gió, chỉ sợ hương tắt, khói sẽ chẳng thể bay lên trời cao và tàn tro thì vẫn còn đọng lại.

Anh có bao giờ nhìn xuống đây trước khi cơn mưa tới, xám lạnh, tối và nhạt nhòa.

Mưa xối xả, rát đau và tê tái, mắt cứ mờ đi, cố mở để nhích dần lên về phía trước nhưng xiêu vẹo và chênh vênh....

Em thấy cái mầm cây ấy héo rũ, bạc phếch vì gió mưa và giá lạnh.

Có phải vì tay em lạnh, chẳng đủ sưởi ấm cho cây, có phải tim em khô khốc, chẳng đủ tưới nước cho cây, có phải hồn em xa cách chẳng đủ gần để che mưa gió, là chẳng thể lớn lên....

Cho em 1 động lực đi, để niềm tin em không rơi mất, được không?





Đà Nẵng. 16/3/2013
Cảm ơn thành phố xinh đẹp này.
Đã ôm tôi trong những ngày lạnh lẽo nhất....



Đọc tiếp ...

16/3/13

• ...





Tooi thaf soongs ddeer nhinf thaays nhuwngx ddieeuf thaats vongj conf hown laf cheets ddeer thaays nhuwngx gif minhf mong muoons.






Đọc tiếp ...

15/3/13

• Lời hứa?


little things Phải qua bao nhiêu lời hứa ta mới đủ tin yêu?

Có những thứ qua thời gian sẽ chẳng thể nào giữ được dáng vẻ ban đầu của mình, hoặc là dòng đời xô bồ cứ vội vã cuốn đi một điều gì đó nhưng lại để sót lại những giá trị căn nguyên của nó.



Phải chăng guồng quay của cuộc sống quá nhanh, khiến đôi khi ta quên trân trọng những điều nhỏ nhặt nhất, quên trau chuốt từng lời ta nói, cẩn thận từng điều ta làm, và quên đi giá trị đích thực của từng lời ta hứa?


Có bao nhiêu người hứa để rồi quên?
Và bao nhiêu sự hứa hẹn được tạo ra nhưng rồi người hứa lại tìm mọi kẽ hở để lách qua?

Lẽ nào “lời hứa không có giá trị mãi mãi- giá trị duy nhất của nó là làm yên lòng người nghe vào lúc được thốt ra”?





Đọc tiếp ...

9/3/13

• Quẩn. Rỗng...


Chưa bao giờ nghe tiếng mưa nặng hạt gõ trên mái tôn từng âm thanh rõ ràng đến thế.!

Cái lạnh không mùa bủa vây ngày không tên!

Mưa vẫn rớt rơi ngày trầm uất đi vào đêm.

Nỗi côn đơn va vào nhau chát chúa.


Dạo này mình rỗng tếch! Cố bắt mình không được đụng đến những con chữ vô nghĩa trước màn hình rồi như quán tính không chặn ngăn được mớ cảm xúc hỗn độn, tạp nham ra khỏi đầu.

Có bao giờ cơn điên chạy ra khỏi mình đâu. Chỉ là chúng đang giật giờ ẩn náu tự sâu thẳm trong góc tối điên cuồng .

Đưa tay chạm nhẹ hạt mưa dần rơi khẽ trong cái dầm dề chán ngắt rơi mãi chẳng chịu tạnh để đón nhận cái giá lạnh trên đôi bàn tay .



Ông trời cũng cố trêu ngươi một con người?! Khi những thứ định hình trôi qua hết là lúc  thấy mình trống trơn, mục rửa, cũ kỹ và hoang tàn.

Sự chết chóc không hiện nguyên hình trong khối óc mà chìm vào cơn mê những mộng mị đáng sợ hằng đêm.



Gọi tên ai những lúc mắt môi mình thấm đầm nước mắt?! Gọi tên ai trong hố sâu hun hút của tâm hồn cạn kiệt nguồn thương. Mình đã tin yêu quá nhiều để tìm lại những gì đã mất... một thời.

Cằn cỗi cả những vết tích nỗi nhớ.  Ngọ ngoậy bưng bít những yêu thương giả vờ vừa mới đến. Mình tự đánh tráo thứ cảm xúc mờ nhạt trong tim  mình.



Những ảo ảnh đến rồi đi trong nước mắt. Mình nhớ làm gì một người muốn lãng quên mình?!



Chiều rồi! Những buổi chiều đi vào đêm vắng ngắt.

Những đêm tàn cố giỗ giấc ngủ nồng nàn và giỗ lòng mình đừng hoang đàng trong mộng mị nhớ mấy mùa.

Người về rồi người có nhớ ta đâu?!



_____________

Hôm qua là 8/3. Mình bị  vui. :)
Nói chuyện điện thoại với 1 người- lạ -quen -thuộc.
Cũng thú vị quá nhỉ? :)





Đọc tiếp ...

1/3/13

• Này bóng Nắng...(2)

Này bóng Nắng, Đêm qua ta lại mơ giấc mơ ngập Nắng. Nắng tràn trên tóc, ùa về trong mắt… Ướt đẫm! Một màu cũ mục rêu phong! Có về hong tóc ta không?  Mưa nói rằng mưa buồn, mưa cô đơn trống rỗng từ khi Mưa và Nắng cất bước ra đi…

Này bóng Nắng, nói cho ta vì sao đời sống này buồn tênh thế? Trịnh từng viết: Đời là cõi tạm! Có tạm thật không, đời ơi!  Hư vô ơi sao không bào mòn đôi bờ cách xa? Để ta về cất tiếng ca hồn nhiên giữa lòng thêng thang nụ cười.

Tạm được không sao không tạm đi… Đời sống này đang ngày một già nua….Ta không muốn thấy cảnh tất cả mọi thứ đang trở thành cũ mèm trong lòng nhau, Tạm ơi!



Này bóng Nắng, nói cho ta biết vì sao kí ức cũ thế? Tan mất rồi, loãng vào hư vô, lãng quên vào vòm trời cũ… Cho đến một ngày có người bảo: “Nếu ta đều đi về phía ngày xưa…?”. Ừ, thì sao nhỉ? Ta có về không kí ức ơi? Nếu ta về, có điều gì nhận mặt ta không? Thôi, Ta không về vì lòng ta đã thay màu mất rồi. Ta không về vì có những điều đi rồi thì mãi mãi chẳng bao h trở lại…Cho nên người ta mới gọi những thứ đã qua là kí ức.
Đi là đi thôi…mải miết… tìm kiếm… khát khao… bình yên !

Này bóng Nắng, Đêm vẫn loang lổ những mảnh ngày được mất. Mắt vẫn chong đèn trò chuyện cùng màn đêm đơn độc. Lạnh lẽo và trống rỗng giữa lòng hạ khát cháy! Kim đồng hồ nhích thêm 1 chút, ngày nhích thêm một chút… Ta nhích thêm chút nữa về nơi nhau, được không?


Này bóng Nắng, ta vẫn còn rất nhiều điều muốn thủ thỉ cùng mi. Nhưng sao mi im lặng để cơn mưa sáng nay chưa tan cơn khát đã vội tắt  trên dải đất miền Trung bạc màu gió hát này? Vì sao?






Đọc tiếp ...