.

28/12/12

• Entry cuối cùng. 2012.

Chào cậu, người- bạn -sắp -cũ của tớ. 

Vậy là mình chia tay nhau rồi cậu nhỉ? Tạm biệt một năm với nhiều thật nhiều điều để nhớ. Biết nói gì với cậu lúc này đây? Bao cảm xúc cứ nôn nao thật khó tả trong tớ…

Cậu ạ, tính ra mình đã có gần 365 ngày tức là gần 8760 giờ bên nhau rồi đấy. Mình đã cùng gắn bó, cùng nhau san sẻ thật nhiều điều… Cậu còn nhớ không những phút giây tuyệt vời mà cậu mang đến cho tớ trong suốt những ngày qua?




 Nhưng rồi, cậu biết không, cũng có thật nhiều khi, tớ đã muốn đẩy cậu đi thật nhanh khỏi quỹ thời gian của tớ. Tớ đã ước tớ có thể tẩy sạch não về cậu, về những những khoảng thời gian cậu mang đến cho tớ những day dứt, những buồn đau và cả những nước mắt nữa… Tớ đã ghét cậu rất nhiều những lúc ấy. Tại sao cậu lại mang giấc mơ đến cho tớ rồi lại mang nó đi nhanh như vậy khi tớ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra chứ?

***
Bạn thân mến của tớ, dù mình sắp phải chia tay, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ biến mất hoàn toàn trong tớ. Tớ sẽ luôn cẩn thận cất cậu vào một ngăn đặc biệt của cuộc sống của tớ – ngăn của những gì thật đặc biệt, đáng nhớ và đáng trân trọng.

Tớ hứa với cậu là tớ sẽ thường xuyên lau chùi và giữ gìn ngăn tủ nơi có cậu trong đó, để cậu biết tớ luôn nhớ và trân trọng cậu, và để nhắc cậu luôn nhớ rằng: cậu đã, đang và vẫn sẽ là một phần của cuộc sống của tớ. Cậu đang làm nên một phần lịch sử của tớ, làm nên nền móng để tớ vững vàng với hiện tại và luôn có đủ sức sống để vươn tới tương lai.

Cậu ạ, lúc này tớ đang thấy cậu đang đi đến gần, rất gần cánh cửa của năm mới.
Tớ thấy hồi hộp quá. Năm tới sẽ là năm đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời tớ.

Tớ đang tràn căng bao dự định mới, bao giấc mơ mới, bao nhiệt huyết mới, bao hào hứng mới…
Tớ hứa tớ sẽ cố gắng sống thật sâu, thật là mình hơn nữa trong năm nay để luôn không bao giờ phải thấy hối tiếc khi nhìn lại những gì đã qua…

Chào tạm biệt cậu, 2012.



Đọc tiếp ...

19/12/12

• Giáng sinh. Entry đầu tiên....

''Silent night, holy night. All is calm, and all is bright...''

Mỗi dịp giáng sinh về, khi những giai điệu đầu tiên của bài hát ''Silent night'' vang lên, trong tôi tràn về bao cảm xúc, nôn nao có, háo hức có, chờ đợi cũng có, đôi khi cảm thấy những điều nho nhỏ trong dịp giáng sinh cũng làm mình vui lên và yêu cuộc sống này biết bao nhiêu...

Lòng tràn ngập nhung nhớ, nỗi cô đơn duy nhất được xóa nhòa là mạng online, nghe nhạc, làm mềm lòng cô quạnh.

Tất cả cảm xúc được lặng vào thế giới ảo, như mọi thứ được chìm đắm trong góc nhỏ trái tim, qua từng nhà, qua từng blog trong friend list, ai ai cũng ngập tràn hạnh phúc...


Giáng sinh buồn mình em lặng lẽ
Phố đông vui sao vẫn thấy vắng người
Trên con đường ai cũng có đôi
Chỉ mình em cô đơn cất bước....
___________________________________

Giáng sinh lại về, chúc cho ai đó hạnh phúc bên 1 nửa yêu thương. Chúc cho ai đó còn cô đơn tìm được 1 bờ vai chia sẻ.
Chúc cho ai đó sẽ tìm lại nhau sau những tháng ngày xa cách. Chúc cho giáng sinh tràn đầy niềm vui, hạnh phúc vừa đủ và bình yên thật nhiều....

Merry Christmas!


Đọc tiếp ...

7/12/12

• Sáng thứ 6. Blog. Ngày chia xa...


Sáng thứ Sáu …

Mưa ư? Thực ra là sáng thứ Sáu hôm nay không mưa. Đã lâu lắm rồi là như thế…

Mưa cuối tuần sẽ bình yên hơn. Cho ngày mai tươi sáng.

Và ta không muốn đi tìm nơi bình yên nữa, vì ta cố mà đi tìm thì chính ta lại làm xáo trộn cái bình yên ấy lên.
 Ta sẽ sống, sẽ đối mặt với cái quá khứ, và với cái hiện tại. Giọt nước mắt rơi rồi sẽ được lau khô, và ai sẽ là người lau khô cho ta.

 Có ai mãi mãi bên ta để lau đi những dòng lệ rơi, rồi lại rơi mãi chỉ vì ta đang hạnh phúc hay ta đang khổ đau.
 Ai sẽ cùng ta hứng chịu cái nỗi đau này... Và ai sẽ cùng ta đón nhận cái hạnh phúc này...


Và làm sao có thể mãi quên cái quá khứ ngày hôm qua.....
Ta phải tập làm quen, phải tập đứng dậy sau mỗi vấp ngã của cuộc đời như cái cách mà ta vẫn hít thở không khí hàng ngày để được tồn tại...

 Ta phải sống chung với nỗi đau, ta không được phép ngỡ một điều gì nữa. Nếu có hạnh phúc thì ắt sẽ có nỗi đau... và đau nhiều thì hạnh phúc sẽ bên ta mãi mãi...

Nơi ta tin tưởng nhất, cũng bỏ ta đi.....




Sáng thứ Sáu…

Mưa ư? Thực ra là sáng thứ sáu hôm nay có mưa, mưa trong lòng…

Mưa cuối tuần vẫn sẽ bình yên hơn.
Đọc tiếp ...

6/12/12

• Cho tôi ngừng lại 1 chút nhé!


Tôi đã từng mơ đi trên con đường rợp bóng, những áng mây phiêu bồng, những cơn gió lay nhẹ hàng cây xác xơ bên đường.
Có phải chăng khi con người ta vươn lên thành những mầm non, trái tim nhỏ bé bỗng hóa thành một tảng đá vô tri.

 Con người tôi là một bóng đêm đi bên lề héo úa.Có một nụ hoa đâm chồi, có 1 tình yêu đang tồn tại. Nhưng sao mãi miên man, bàn tay tôi không chạm tới, không sờ được dù chỉ là cảm nhận một hơi ấm yếu ớt. 
Tôi phải đi trên con đường không rợp nắng, tôi phải làm một cơn mưa đầu Hạ.

 Những mùa Thu đã đi, cái lạnh len lói vào từng ngõ ngách, tôi đang cảm nhận bằng cả xác thân. 
Hãy mong dù chỉ là những điều nhỏ nhoi nhất.



Trong cơn mơ lúc nửa đêm, tôi mong mình là chiếc lá đang rơi rớt trên thân cây khô cằn. 

Gió sẽ đưa linh hồn tôi đến nơi thiên đường, ở đó vạn vật chỉ nhẹ như đóa bồ công anh.

 Mọi thứ sẽ không hiện hữu nếu tôi không đi lên bằng chính lối đi đã tồn tại. Có những khi chỉ mong mình là những giọt nước rơi lặng lẽ, không mong đợi để nhận lấy những điều không tưởng. 

Tôi đang tự huyễn hay tự nhận mình làm loài bướm cô đơn.

________________________

Tôi vẫn mơ đến những buổi chiều thả hồn với gió, lang thang trên con phố nhỏ rợp bóng hoa sữa.
Những điều tưởng chừng như đơn giản mà sao mãi xa xôi nơi đâu, hạnh phúc ngay chính trong mỗi trái tim con người.

Vậy mà những điều nhỏ nhoi không mang đến bên tôi, tôi đã chờ đợi trong mòn mỏi, tôi đã lạc lối dù chỉ là những bước đi vô hồn không định hướng.
Thôi hãy mơ, thôi hãy chờ. Đó chỉ là những phút phiêu du không lặng lẽ.

 Ngày mai thôi hết nhớ, sẽ là những chuỗi yêu thương đong đầy.





Đọc tiếp ...

4/12/12

• Tình sinh vào mùa Đông, vị Tình căm, thân Tình khuyết …


Chẳng phải mùa nào cũng chở những cánh gió Bấc buốt giá lẳng lơ, ngày nào cũng êm êm mưa phùn câm lặng.

 Nào phải nỗi cô đơn nào cũng chịu ngủ vùi giữa cái mùa người người vội vã đi tìm hơi ấm thương yêu.

Đâu phải nỗi niềm nào cũng mong manh giấu diếm, bàn tay đơn côi cùng cực nào cũng chỉ biết run run tủi hờn khi thấy ai kế bên có một bàn tay gần để nắm.

Không phải vòng tay nào cũng là cho đi và nhận lại, đôi khi chỉ là cái vòng tay tự vuốt ve nỗi đau mình nên thầm nhủ những cái ôm là ngút ngàn xa và chẳng cần thiết, sự quâm tâm hão huyền kia quá xa xỉ với mình.

Lạnh lẽo đủ đầy ! Xa xót đủ say…


Tình sinh vào mùa Đông, vị Tình căm, thân Tình khuyết …


Lòng hoang, cảm xúc bề bộn giằng xé, đôi khi không biết đã để lạc mình chốn nào. Càng cố gắng tìm lại những điều hoàn hảo, càng thấy dối trá bội bạc như vôi chảy vào muôn ngả cõi lòng.
 Nhạt.
 Vắng. 
 Đắng.
 Mặn. 
Chỉ thấy mình đang như vậy thôi. Trống rỗng và những cảm xúc trôi ngang không biết phải trải qua như thế nào làm nỗi bức bối lại giận dỗi , chán nản chính mình. 
Phải làm gì giải thoát nhưng gì khốn khổ bị mình giam hãm trong sự nhợt nhạt xúc cảm này đây.


Chẳng phải đó là khi đang rất bình yên trước hạnh phúc, hồn nhiên như chưa bao giờ phải chịu đựng bất cứ một vết cứa nào hay sao?



Đọc tiếp ...

2/12/12

• Đông về qua phố.


Mùa đông về lạnh ủ ê bên những chấn song, phố cuộn mình ngủ quên ngoài ô cửa trống, bỏ mặc gió về trời theo những giấc chiêm bao…

Ai ngồi một mình thả rơi những tiếng tơ đồng giữa cơn mưa về lạc lối, cho những tiếng buồn rơi trên ngón tay đã mãi ngóng tìm hơi ấm của một bàn tay khác, để tiếng đàn tan trong vô vạn xót xa, để nghĩ suy thôi nhắc nhở những yêu thương dang dở, cho hoang phế những hẹn thề…

Mùa đông về qua phố cho những ngã rẽ cứ dài mãi ra, dễ đi rồi dễ lạc, để người ngồi lại một mình không biết đợi chờ ai.
 Nỗi buồn ngập ngừng trôi về theo ánh trời ghi đục, thấp thoáng bình yên như những giấc chiêm ao âm ấm vòng tay....




Mùa tan vào phố trong những chiều mưa nghiêng ngả lối về, khi người lẫn vào nhau giữa những sắc áo nhạt màu, ngồi yên nghe một khúc độc huyền xưa cũ, đôi lúc bất chợt thấy mình buồn đến ngây ngô…,

Và khi chuyện cũ vẫn cứ mãi là chuyện cũ…

Thời gian không chờ nhau…

Và người cũng sẽ chẳng chờ nhau…
Mùa đánh rơi trên phố những thoang thoảng hương hoa, nụ cười chạm bờ vai khúc khích khi năm tháng vẫn đi qua dắt dìu những ký ức mông mênh già cỗi, cho đến khi trần duyên mãn tận, tơ trời đứt đoạn và hạt châu sa sẽ rơi rụng vô chừng…
Mùa đông cả châu sa cũng lạnh, cảm giác như lời ca cũ người chưa nhấp môi hát bao giờ…


__________________________


Lời ru đêm lạnh đã không còn đợi ai khi những giấc mơ vẫn cứ theo nhau dài ra như thế, khi không còn loài hoa nào còn thức trong đêm mưa gió bỏ hoang, đen trắng đến xanh xao…

Xưa...

Người viết “một lần là trăm năm”, ta cười…

Đêm vậy mà đi… Rất xa…

Mưa vậy mà rơi… Nhẹ tênh…♥


Đọc tiếp ...