.

10/6/12

• Ta sẽ tự do. Ta rất tự do...


Quay về là ta đi nhé, bình yên trong tâm hồn và sẽ thôi không còn phải dùng cái lý trí cũ kỹ để cản bước chân của ta. Ta sẽ tự do, ta rất tự do.

Lại leo núi và lại sống giữa thiên nhiên một cách trọn vẹn. Con người và con người không phải là điều làm nên niềm vui của ta trong chuyến leo núi lần này.

Ta quen yên tĩnh, dù vẫn cười, vẫn nói, vẫn hoạt bát nhưng đã có giây phút nào ta trải lòng?

Con người sống với hai thứ: vẻ ngoài và tâm hồn. Tất cả những con người đó, rồi đâu đó trong đời ta sẽ đánh rơi trong trí nhớ.

***

Đôi khi có thật sự sống tình cảm không hay chỉ là một khoảnh khắc mà thôi ?!

Nhiều khi nhắm mắt tưởng tượng ta đang nằm trên mặt biển bao la mà phía
truớc mặt là một bầu trời đầy sao, chỉ một mình ta. Sẽ sợ hãi lắm nhưng cũng sẽ thích thú lắm…






Ta cảm thấy hạnh phúc, yên ả và thanh thản là nhờ vào không khí của thiên nhiên nơi ấy, của đồi núi, của cỏ cây. Nơi mà suy nghĩ không co hẹp trong không gian bụi bặm.

Cái cảm giác được thiên nhiên ôm ấp, vuốt ve được sống trong một bầu không khí tĩnh lặng mà niềm tin là tuyệt đối.

Ta nhỏ bé nhưng ta sẽ mạnh mẽ, ta muốn chỉ đỉnh núi và mỉm cười. Giờ đây, ta thích cái gì đó mãnh liệt, nồng nàn, ta muốn lăn vào không gian đó, muốn ôm ấp nó, muốn hít thở cho cạn kiệt.
Ta muốn quay về là ta của ngày xa xưa, mãnh liệt và bất chấp.

Ta muốn sống bằng tất cả giác quan, của tình yêu sôi động.
________________

Lý trí là cái  gì? Ta đâu cần nó điều khiển tất cả.
Nhìn ra biển khơi kia, biển hôm qua sóng lớn lắm, nhưng nó đẹp vì nơi ta đứng nhìn ra vắng bóng người, vì nó lạnh lùng và bao la.

 Nhiều khi nhắm mắt tưởng tượng ta đang nằm trên mặt biển bao la mà phía truớc mặt là một bầu trời đầy sao, chỉ một mình ta.

Sẽ sợ hãi lắm nhưng cũng sẽ thích thú lắm …

Quay về là ta đi nhé, bình yên trong tâm hồn và sẽ thôi không còn phải dùng cái lý trí cũ kỹ để cản bước chân của ta. Ta sẽ tự do, ta rất tự do…



Let me stay by your side 
In your memory.



Đọc tiếp ...

7/6/12

• Nhắm mắt.


Tôi nhắm mắt lại giữa một ngày mưa tầm tã và se se lạnh.
Nhắm mắt giữa một cơn mưa, bên ly cafe đắng làm cho người ta như đang bước vào một vùng trắng xóa, nhẹ hẫng, và miên man.


Có khi nhắm mắt, ta thấy một ngày mưa rào rả rích buồn như góc phố chẳng bóng người qua, vậy mà thấy thanh thản biết mấy

Trầm lặng biết mấy khi tiếng thở dài lẩn khuất đâu đó giữa những âm vang của con đường, của cành lá, của mái hiên dưới hàng tỉ những giọt mưa tung tóe.

Nào phải đâu đang giữa lưng chừng một nỗi đau nào đó cơ hồ chẳng thể vượt qua…

***
Có khi nhắm mắt, ta thấy những ngày xưa vô tư cười nói, thấy những đôi mắt chân chất và những tình cảm đơn thuần

Thấy cả những thứ vụng dại đáng yêu, những lòng bàn tay dễ dàng nắm chặt, những giọt nước mắt thỏa sức tràn ra mà chẳng có lấy một ý niệm nào cản ngăn.

Nào phải đâu hiện tại toan tính, cố gắng đối diện giữa những đổi thay, giữa những cụ cười mà khuôn mặt buồn xo…


Có khi nhắm mắt, ta thấy một ngày quang đãng nắng mơn man dịu dàng, có cuộc hẹn cafe ở góc công viên với chúng bạn thân thương, và cười cười nói nói đến quên cả thời gian.

Nào phải đâu những nhọc nhằn trên vai đang hành hạ từng bước chân…

Nhắm mắt lại và nghe đời trôi đi, những phút giây cũng sẽ lẳng lặng đi ngang qua… mà chẳng cần lưu lại một điều gì.

Lắm lúc sao lại quá mỏi mệt…



Tôi khẽ nhắm mắt lại, miệng mỉm cười và bước qua những cơn mê…







Đọc tiếp ...