Này bóng Nắng, lang thang nơi nào bỏ lại ta 1 mình ngoái theo thế?
Mi có đi về nơi vòm trời xanh thật xanh kia không ? Nơi đó có khát khao, ước mơ đang còn bỏ ngỏ, có đi về đó không?
Hay mi lại độc hành bước chân về phía mênh mông, xa xôi và hun hút? Nơi đó chỉ có những khoảng ngày đã vỡ xao xác…Nơi đó chỉ có cô đơn là bạn tri kỉ ngàn năm của cô độc. Đừng về nhé!
Này bóng Nắng, đang ngủ hay thức? Nếu ngủ thì đang mơ gì thế?
Một ngọn gió lang thang di bước chân rong chơi khắp trời quên lãng? Một nụ cười thật khẽ khi ngẩng mặt lên trời chợt thấy hai mươi mấy mùa ùa về trên tóc? Một ước mơ chạm tới mặt trời vẹn tròn bỏng cháy?
Hay đơn giản chỉ là 1 giấc mơ lạ, bình yên bên những hạnh phúc giản đơn? Còn nếu thức thì đang nghĩ gì thế? Có nhớ về ta không? Đang nghĩ gì về lời ru của đá núi tật nguyền và vết sẹo thời gian? Đang nghĩ gì mà trầm mặc trong đêm thong dong thế?
Hay chập chờn giữa 2 miền tỉnh thức, như ta?
Này bóng Nắng, biết không? Lúc chiều ta đã về với biển.
Biển cạn mất rồi, hải âu đã vỗ cánh bay đi về nơi phương trời nào xa thăm thẳm. Chỉ còn trên cát là loài dã tràng ngã soài nghiêng ngả con nước đôi bờ chênh vênh.
Chỉ còn nơi phía cuối lòng biển mắt sóng hanh hao vì những ngày nổi bão chưa tắt. Sóng lặng yên hay biển thiếu khát khao?
Sóng không đủ cồn cào hay biển không đi hết được những khát khao lòng mình? Trả lời ta đi…
~ND~