.

4/5/18

• Gửi Nắng!

            Gửi Nắng.
           Vậy là đã gần 1 năm kể từ khi anh em mình quen nhau và hình như là sáu tháng anh được em gọi là anh trai (Mặc dù em lúc nào cũng muốn làm chị của anh), hầu như ngày nào chúng ta cũng nói chuyện qua yahoo blog (trừ những ngày nằm trong chu kỳ mất tích của em). Nhanh quá nhỉ, nhưng mãi là một kỷ niệm và có lẽ anh sẽ nhớ mãi.

            Vậy là có bao nhiêu chuyện của anh, em đều đã biết hết rồi, mà anh thì lại chẳng biết em được bao nhiêu ngoài mấy việc như là không chịu mặc áo mưa khi gặp mưa , hay viết những bài viết đầy mơ mộng và phức tạp nhưng rốt cuộc khi đọc xong anh không biết nên rút ra điều gì, hay nói những câu bâng quơ mà làm người khác phải mất ngủ suy nghĩ, hay dỗi xong rồi lại chủ động làm lành, hay ra Hà Nội nhưng không rõ là đang âm mưu làm cái gì...vân vân và vân vân... Nói chung nhiều lúc anh thấy cô bé này khá là thông minh nhưng phức tạp, khó đoán, đôi khi vượt quá sức tưởng tượng. Nếu  mà so sánh với em gái anh thì đúng là chẳng có điểm gì ăn nhập cả. Cứ như trời và đất ấy.

           Em gắn với một khoảng thời gian của anh. Đó là khoảng thời gian bất ổn và buồn chán. Nhưng không hề có ý tiêu cực đâu nhé. Thực sự là không có em thì anh không biết là mình sẽ còn khủng hoảng thế nào nữa. Bên cạnh có người ủng hộ, khiến anh có thêm niềm tin vào quyết định của mình. Cảm ơn em đã động viên anh mỗi ngày trong kỳ ôn thi cao học. Anh không đỗ cao học nhưng lại hiểu ra rằng đó không phải thực sự là điều mình mong muốn. Đơn giản là anh chỉ muốn trốn chạy hoàn cảnh thất nghiệp hiện tại. Nhưng thực ra anh cần học nhiều hơn ở cuộc sống, cần trải nghiệm, cần vốn sống. Còn rất nhiều kỳ thi khác, và anh tin vào những cơ hội khác ở phía trước.


           Cuộc sống có đầy những rắc rối và những buồn phiền không đáng có. Vì thế chúng ta luôn phải trải qua những điều như vậy và chuẩn bị tinh thần để đón nhận những điều như vậy thậm chí là tồi tệ phía trước. Chúng ta sẽ là chúng ta của ngày hôm nay và một tương lai tươi đẹp phía trước nếu không để cho những sự việc đáng quên làm vướng bận. Thế giới có rất nhiều người, nhưng chỉ có một hữu hạn những người yêu thương chúng ta. Chỉ có gia đình, người thân, người yêu, bạn bè. Anh nghĩ rằng việc đón nhận và đáp lại tình yêu thương và không vướng bận quá khứ chính là chìa khóa của hạnh phúc ở hiện tại. Một nụ cười có sức lan tỏa, anh và em sẽ cười khi nhìn thấy nụ cười của người khác vậy tội gì không cười lên để nhận được điều tương tự nhỉ.

               Đôi khi anh hay nghĩ em chính là cô gái mà anh đã từng gặp ở một sân ga cũ kỹ. Những cảm xúc và suy nghĩ hỗn độn trong vẻ ngoài bình lặng. Ánh mắt cô gái lặng lẽ nhìn theo những chuyến tàu đi lại ngược xuôi. Thỉnh thoảng, cô gái lại thở dài và chỉ muốn cất lên thành tiếng: “Giá như điều gì cũng chỉ có một lựa chọn thì đâu phải mệt mỏi như thế này.” Liệu có lúc nào em phân vân giữa những lựa chọn và rồi lưỡng lự ra một quyết định. Anh nghĩ là rất nhiều. Thật mệt mỏi nhưng chúng ta phải chấp nhận để nắm giữ lấy cuộc đời mình. Lắng nghe bản thân mình, không chút ngại ngần và rồi mọi người xung quanh cũng sẽ hiểu ra. Cô gái ấy không lên chuyến tàu của anh, nhưng anh tin rằng, rồi một ngày cô gái sẽ lên chuyến tàu của mình và tiếp tục những dự định và ước mơ của mình. Anh tin là cô gái sẽ luôn hạnh phúc.

                  Đừng viết văn xúc động quá, hay đọc những câu chuyện có nội dung theo những lối mòn cũ. Hãy tạo cảm hứng và sáng tạo, anh nghĩ đó sau này sẽ là chuyên môn của em đó.
Một em gái đã thấy mầm mống nổi loạn rồi, giờ thêm em gái này nữa thì không biết anh sẽ kiểm soát tình hình thế nào đây. Hihi. Đùa đó, giá như chúng ta là anh em cùng một nhà thì vui biết mấy.
Anyway, anh thực sự muốn cảm ơn em rất nhiều và mong một ngày nào đó được gặp em.

                   P/s: Một lúc nào đó, anh sẽ có tác phẩm truyện ngắn đầu tay. Có lẽ là 10 năm nữa chẳng hạn, anh mong em sẽ là người đọc đầu tiên và dù không hay thì vẫn phải khen hay. Và anh cũng rất muốn một ngày được đọc câu chuyện của em, anh sẽ khen chê thẳng thắn dù cho hậu quả có như thế nào.
  

Đây là entry anh HA viết cho mình cách đây 7 năm ở blog yahoo. 
Đã 7 năm trôi qua, lâu rồi mình không còn được nhận những điều dễ thương như thế này nữa.
Cuối cùng thì bọn mình cũng có thể ngồi với nhau uống 1 ly cafe thay vì suốt mấy năm mời cafe qua màn hình. :)


Đọc tiếp ...