.

13/11/18

• Sâu hơn cả đau..


Tôi nghĩ đến những thứ mà T nói, nhớ đến cậu ấy, nước mắt từ đáy tim hệt như se lại thành hạt cứng, khô hốc đến buồn bã.

Những ngày cuồng quay này rồi cũng sẽ mau đi, khi bình mình lên, ánh nắng cũng sẽ gột rửa những cay đắng của dòng đời đã đặt lên vai mình. Cô đơn vẫn ở đây, chỉ là sự trơ trọi không còn là thuộc về riêng cậu hay chúng ta nữa.
 Chúng ta có quyền lựa chọn để đi về phía chân trời mới, hãy cười và tự nhủ ít nhất trong những lúc nguy khó, cậu đã không phải chịu đựng tất cả một mình. Mình còn có nhau, nói vui và sến sẩm là vậy.



T là người nhạy cảm hơn tôi, cậu có những cách say đắm trong ngôn từ cầu kỳ đến lạ. Có lẽ vì những đau khổ mà cậu đã trải qua. Những giằng xé đớn hèn đã trói chặt tâm hồn cậu trong suốt quãng đời tuổi trẻ, khiến cho trên chính nó vằn vện quá nhiều những vết sẹo còn đỏ hỏn và đau.

Nhưng khác với những đứa trẻ dày công tô vẽ những nỗi đau quá bi lụy và mơ hồ, T đau một nỗi đau thâm trầm rất khác. Cậu chỉ cúi đầu rồi bật khóc trong lòng,  rồi vội vã nén lại mọi thứ vào ánh mắt câm lặng.

T luôn ổn, nhưng trong cái ổn ấy chất chứa biết bao rạn nứt. Cậu không mỉm cười, cũng chưa từng tỏ ra thống khổ trước mặt ai. Người ta chỉ có thể thấy vỏ bọc của cậu thật kiên cường, lãnh đạm, chẳng mấy ai nghĩ bên trong thâm tâm đứa trẻ ấy đã từng xước xát rất nhiều.
Những cái nghiến răng giấu mặt cứ trượt dài theo năm tháng thôi, T mỉm cười và nói tôi thế.



Đọc tiếp ...

29/6/18

• Gửi Em!

           Vào một ngày, có lẽ cũng đã lâu rồi, theo thói quen của mình tôi may mắn được biết em để rồi cũng từ đó tôi biết mình không bao giờ có thể biết hết về em cả. Tôi qua nơi có những con chữ chạy nhảy lon ton, điệu đà, rất lạ. Nó dịu dàng, nhẹ nhàng, bé nhỏ. Cảm nhận được gì đó đặc biệt từ em, của mâu thuẫn, lơ lửng, mênh mang, của cảm xúc không nói thành lời, không gọi được tên nhưng vẫn nao nao lạ lạ, nó đặc biệt với tôi trong mông lung như thế. Mà thói quen của tôi, thói quen của không tìm, không biết, không hiểu.

           Tôi nhớ về một ai rất chậm, dõi theo một người từ rất xa và mãi thật lâu mới thấy ý nghĩa của những việc tôi đã. Thói quen của tôi, nó xa vời, chậm lắm và vu vơ. Không để tâm đến những gì mình không muốn để rồi khi thực sự muốn thì tôi lại xô bồ, vội vã. Tưởng như thói quen ấy sẽ làm tôi lướt qua em, vội vàng rồi sẽ bỏ qua, nặng cánh một chút rồi cũng sẽ bay đi, rất nhanh, không dấu vết, không níu kéo, không lắng đọng, thấy qua đó rồi cũng biết chút thôi, không nhớ đâu và sẽ quên nhanh lắm. Nhưng sự thật thì sao nhỉ? Nó tình cờ hay tôi muốn thế, giữ em lại hay tôi đang tìm? Nỗi tò mò hay do mặt trời ấm áp? Mặt trời ư? Ừ! Mặt trời, chắc hẳn đó là nơi mà cả tôi và em đều đã đi rất xa. Nơi ấy đã từng rất ấm. Sao lại đã từng em nhỉ? Có lẽ khi lớn một chút người ta lại muốn mình lớn thêm. Thân những cái rất quen để làm sự quên nhen nhú. Nó đã lớn dần lên làm ấm của mỗi ngày nhỏ lại, từ từ rồi tắt lịm. Để đến giờ, em của tôi lại đang nhớ ấm một cách điên cuồng, thèm khát. Mặt trời đã ở đâu để thi thoảng những hoang mạc kia cứ ùa về trong ướt đẫm, ai bi? Nó đã làm gì để  cả cô đơn kia nữa cứ thế kêu lên, mong manh, vô hình? Tự khi nao, gần lắm, cảm nhận ấy, câu hỏi ấy giờ đã lưu mãi trong tôi.
          Nghe em, tôi bỗng thấy sự hiểu trở thành không biết, em không nói hay không có gì để nói? Và rồi tôi lại suy vân như mình đang hiểu em lắm lắm, quy chiếu lên em, vô hình cùng mâu thuẫn. Bởi, trong cái vô thức của mình, tôi thường hay tin vào những mơ hồ cảm nhận, những khởi đầu thô lỗ, vô duyên để nhận ra sau đó là tất cả những gì muộn màng, xa vắng. Có lần tôi đã cố gắng cho vọng về níu kéo, gượng gạo để cố chấp với những gì muộn màng, xa vắng ấy. Tệ lắm! Tôi cứ tin vào những cảm nhận mơ hồ đó, giữ nó trong mù mờ và không biết. Nhưng thôi nào, tin là tin, dù sai đi nữa thì tôi cũng đã tin. Tôi cứ tin như thế, nó làm tôi gần em hơn để rồi không biết cũng nhiều hơn - cô bé của tôi trong suy nghĩ của riêng mình!


            Tôi thường gọi em là cô bé không phải vì em bé mà sự thật có lẽ tôi mới là đứa bé. Bởi cũng như em đôi lúc, tôi sợ những nỗi sợ chưa tới, sợ ai đó lớn nhanh khiến tôi theo không kịp. Khi ấy, tôi sợ mình không có đủ mạnh mẽ, niềm thương, sự kiên nhẫn; sợ những lang thang, lệch lạc, vấp ngã sẽ làm tôi chậm lại; sợ đôi vai mình chưa chắc, mâu thuẫn còn chưa dứt, đôi tay này còn nhỏ để có thể trở che, bù đắp, thấm lấy, lắng nghe, nhẹ nhàng, trải lòng và chia sẻ. Tôi cứ sợ như thế và em biết đấy, khi ấy tôi sẽ lại đi tìm sự dối trá trong cách gọi đầy hơn thua để niềm tin mơ hồ nào đó làm mình lớn hơn trong sự ngốc nghếch, khó hiểu như thế. Tôi trẻ con. Nhưng có lẽ, chỉ có trẻ con mới chạm đến những tình cảm chân thật, hồn nhiên và vô tư nhất. Chúng có thể thoải mái khóc lóc, cười đùa, mọi cảm xúc cứ đơn giản, mau quên, chúng không biết giấu đi những cảm xúc thật của mình, chúng yêu đời, chúng luôn đúng tuy có vẻ ngoài yếu đuối nhưng bên trong thì hẳn là phải thật mạnh mẽ, chúng không như người lớn. Chỉ có người lớn mới làm chúng sai hơn, lệch đi, không bình thường với vẻ ngoài khó hiểu, mạnh mẽ nhưng bên trong thì yếu đuối, ngu mê. Chúng sẽ không gọi vui bằng nước mắt ngập ngừng, không gọi buồn bằng tiếng cười xa lạ. Không phức tạp, không phân vân, không bảo thủ. Những hâm hâm đâu đó, tôi chợt nghĩ, em đã lớn rồi ư? Tôi muốn em nhỏ lại. Nhỏ đi cho dịu lại sự khó hiểu khác thường, của phức tạp rối tung và nhỏ đi cái bảo thủ của cảm xúc xa vời. Nhỏ hơn nữa trong cái cách mà em luồn lách qua những con chữ không hình làm lặng lẽ sâu hơn. Em còn nhớ, có lần em đã từng nói với tôi điều nào tương tự như thế. Và khi ấy, tôi mới biết mình đã khác và bỗng dưng tôi lại chờ đợi em khác.

            Em thường nghĩ linh tinh. Tôi nói như thế bởi em trong suy nghĩ linh tinh ấy, em nghĩ tôi ghét em ở điểm nào đó, em lại sợ những điều mà tôi sẽ. Nơi nào đó trong con người em khiến em thật lạ. Có lẽ là có đấy, tôi sẽ ghét em ở điểm nào đấy nhưng tôi cũng còn chưa biết. Suy tư của em thi thoảng để sự quy đoán của mình lẫn những mơ màng đâu đó trong con chữ của tôi làm cho những cái ghét, cái không thích đó hiện lên. Những lần như thế, em làm tôi chạnh lòng đôi chút. Những điều mà em nói, thú thực là tôi còn chưa nghĩ tới. Và rồi, chính tự lúc ấy, em lại làm tôi nghĩ về những điều mà mình chưa bao giờ nghĩ như thế. Sự khô cằn vì sao? Bản năng của cái ấm, mặt trời, sự quên, hoang mang, tất cả lại trở về với những gì đã lịm tắt để đôi khi những con chữ lại bướng bỉnh nhảy ra khỏi cung bậc cảm xúc thầm kín làm em chụp được trong hữu thức của khoảnh khắc lạ lùng. Có lẽ, tôi nên ghét em vì điều ấy. Ai cũng có những xấu và tốt. Tôi cũng vậy, ai cũng vậy. Có lần, em bảo mình là người xấu. Ừ! Em là người xấu và tôi biết. Em khác những người xấu khác, em đã biết là mình xấu. Như thế với tôi là đủ rồi!


             Em bảo tôi khó hiểu nhưng có lẽ tôi biết trong sự đơn giản, nghèo nàn của mình tôi chỉ đang làm cho mọi chuyện trở nên khó hiểu hơn thôi. Con người kể ra cũng thật lạ. Nếu em để lặng lẽ khuất sâu sau những con chữ thì tôi lại rối tung phơi bày với những con chữ. Em là cô bé của quá khứ, tôi cũng vậy, tất cả chúng ta, ai cũng vậy. Nhưng quá khứ của mỗi người mỗi khác, có người giấu nó đi, có người níu giữ lại, có người đã quên, có người rất nhớ. Có lẽ em tôi đang rất nhớ ư? Người ta thường nói những gì đã qua thì không thể lấy lại mà dù có lấy lại được đi nữa thì em ơi, tôi ơi, liệu chúng ta có thôi sống với quá khứ, với những tiếc nuối của rất nhớ hay đã quên. Chỉ khi ta dừng lại, ta mới biết ta đã qua, ta suy nghĩ về những điểm trước, ta thấy giá trị. Khi ấy, sẽ có người tiêu cực, sẽ có người tích cực. Tiêu cực là khi ta muốn quay lại. Tích cực là khi ta bước tiếp.

               Em thích cảm nhận xung quanh hơn là hỏi chúng. Ở cảm nhận của em có gì đó đặc biệt, tinh tế, thẩm mỹ, nó không mơ màng và vô định như tôi. Bởi có lẽ, cảm nhận của em thường đúng hơn tôi. Vì thế với em, tôi thường hay hỏi hơn là cảm nhận. Nhưng dường như tôi càng hỏi thì những câu hỏi khác lại càng tới, em luôn để tôi trong khoảng không của lơ lửng, ẩn dụ và xa vời như thế. Những câu trả lời có lẽ đã thành thói quen của em mà mỗi khi tôi hỏi là em lại sẽ hỏi khi không muốn trả lời, không thể trả lời, em hỏi, những câu hỏi vu vơ để tôi đi ra khỏi những suy nghĩ nào đó của mình và với những câu hỏi ấy, tôi biết em không cần câu trả lời nào xác định cho chúng. Mọi điều từ em, tôi chưa biết bất kể điều gì, trước em, tôi chỉ mênh mang như thế.
                Với em, câu trả lời gần nhất là im lặng, câu hỏi duy nhất là lắng nghe. Thi thoảng, em dẫn tôi đến một nơi, nơi có cái bóng của tất cả thầm kín nhưng chưa kịp nhận ra thì nó đã biến mất trong sâu thẳm, mênh mang. Lúc ấy, tôi biết, đó sẽ là nơi mà không phải ai cũng có thể đến. Tự khi nào, em đã làm tôi tin vào những con chữ, tin để rồi quên nó, để không con chữ nào lạc vào trong suy nghĩ của mình nhưng bất kể khi nào cần thì chúng lại hiện lên rất rõ mà không hiểu vì sao. Điều duy nhất mà tôi biết về em – mênh mang, vô định! Và có chăng, đó cũng là con người mà em đang tìm kiếm?


            Sự thay đổi. Có lẽ tôi mong em thay đổi nhưng không phải là sự thay đổi theo chiều hướng tiêu cực nào đó mà tôi không biết. Sự thay đổi mà tôi có thể bắt kịp, nó không quá lệch với tôi. Bởi thế, đã có lần tôi bảo em dài hơn trong những con chữ cũng chỉ để mình có thể hỏi ít hơn, nhẹ nhàng hơn, hiểu em hơn bằng cảm nhận rất yếu của mình. Có lẽ tôi ích kỷ nhưng ích kỷ với em cũng thật khó, em luôn vậy, bướng bỉnh và khó nghe. Ừ! Em ngoan trong sự nổi loạn. Mà với tôi, ngoan thì không nổi loạn, nổi loạn thì không ngoan. Tôi luôn mong em như thế, đừng biến nó trở thành cực đoan, khó kiểm soát, đừng bước qua giới hạn quá nhiều. Cũng bởi khi em bước qua, sự lệch của em sẽ càng mạnh và khi ấy, sự trở về với giới hạn, với những điều bình thường sẽ là một điều gì đó rất tệ. Tôi sợ em như thế. Chẳng lẽ lúc nào ta cũng phải để ta bước qua mới được ư? Chỉ bên trong ta mới hiểu được những điều mà bên ngoài sẽ không bao giờ rõ ư? Nhưng hình như ta đã quên một điều, xung quanh ta còn có rất nhiều người đã từng bước qua, họ đã cho ta những điều để bên ngoài, ta cũng có thể hiểu rõ, đừng đi và nên đi. Cả em và tôi đang sống trong một thế giới, nơi mà có những thế giới khác đang cùng tồn tại. Khi nói điều này với em, nó có thể nó sẽ không đúng và thậm chí còn thật linh tinh. Nhưng, em ơi, em đã khóc, đã buồn và đã lệch. Sao cũng được, em có thể khóc, có thể buồn và hãy cứ lệch nhưng đừng xa tôi quá nhé. Tôi sẽ kéo em lại đấy. Bởi, nếu em không ngoan thì tôi sẽ ngoan, em không thích dài thì tôi sẽ dài đấy. Ừ! Thì nó sẽ không liên quan, rằng tôi đang vẩn vơ đâu đó nhưng cái-không-biết của tôi luôn hâm như thế, nó luôn tin vào một niềm tin mông lung là em sẽ khác, khác trong sự kiểm soát, sự bắt kịp nơi tôi.

              Lan man cũng nhiều rồi. Tôi phải nói đến ngày đặc biệt. Và đáng lẽ ra tôi phải nói thật sớm những điều nên nói nhưng kết quả là thế này đây, tôi lại viết thật lung tung những điều mà tôi không nghĩ là em sẽ hiểu. Ngày đặc biệt. Ngày mà nó cần có ý nghĩa riêng, dễ hiểu hơn, đúng hơn và gần với đặc biệt nhất. Nhưng em ơi, tôi ơi, lại thật là lạ nữa, vì có lẽ nó không như những ngày bình thường khác nên những điều mà tôi định nói, sẽ nói lại thật không đơn giản như tôi nghĩ. Dễ hiểu hơn ư? Đúng hơn ư? Gần nó nhất ư? Rồi cuối cùng tôi lại chọn tất cả những gì khó hiểu, lệch đi và xa nó nhất để đọng lại những gì, là tất cả những điều không liên quan này. Cảm ơn em đã cho tôi biết em như thế. Cảm ơn em đã là cô bé của tôi trong suy nghĩ của riêng mình! 

______________________________________________
Cũng vào năm đó, ở blog yahoo, C đã viết cho mình những dòng này.
Để rồi hôm nay khi đọc lại chúng, mình không ngừng rơi nước mắt.
Từng câu, từng chữ vẫn ở đây, chỉ có C là không...

Đọc tiếp ...

4/5/18

• Gửi Nắng!

            Gửi Nắng.
           Vậy là đã gần 1 năm kể từ khi anh em mình quen nhau và hình như là sáu tháng anh được em gọi là anh trai (Mặc dù em lúc nào cũng muốn làm chị của anh), hầu như ngày nào chúng ta cũng nói chuyện qua yahoo blog (trừ những ngày nằm trong chu kỳ mất tích của em). Nhanh quá nhỉ, nhưng mãi là một kỷ niệm và có lẽ anh sẽ nhớ mãi.

            Vậy là có bao nhiêu chuyện của anh, em đều đã biết hết rồi, mà anh thì lại chẳng biết em được bao nhiêu ngoài mấy việc như là không chịu mặc áo mưa khi gặp mưa , hay viết những bài viết đầy mơ mộng và phức tạp nhưng rốt cuộc khi đọc xong anh không biết nên rút ra điều gì, hay nói những câu bâng quơ mà làm người khác phải mất ngủ suy nghĩ, hay dỗi xong rồi lại chủ động làm lành, hay ra Hà Nội nhưng không rõ là đang âm mưu làm cái gì...vân vân và vân vân... Nói chung nhiều lúc anh thấy cô bé này khá là thông minh nhưng phức tạp, khó đoán, đôi khi vượt quá sức tưởng tượng. Nếu  mà so sánh với em gái anh thì đúng là chẳng có điểm gì ăn nhập cả. Cứ như trời và đất ấy.

           Em gắn với một khoảng thời gian của anh. Đó là khoảng thời gian bất ổn và buồn chán. Nhưng không hề có ý tiêu cực đâu nhé. Thực sự là không có em thì anh không biết là mình sẽ còn khủng hoảng thế nào nữa. Bên cạnh có người ủng hộ, khiến anh có thêm niềm tin vào quyết định của mình. Cảm ơn em đã động viên anh mỗi ngày trong kỳ ôn thi cao học. Anh không đỗ cao học nhưng lại hiểu ra rằng đó không phải thực sự là điều mình mong muốn. Đơn giản là anh chỉ muốn trốn chạy hoàn cảnh thất nghiệp hiện tại. Nhưng thực ra anh cần học nhiều hơn ở cuộc sống, cần trải nghiệm, cần vốn sống. Còn rất nhiều kỳ thi khác, và anh tin vào những cơ hội khác ở phía trước.


           Cuộc sống có đầy những rắc rối và những buồn phiền không đáng có. Vì thế chúng ta luôn phải trải qua những điều như vậy và chuẩn bị tinh thần để đón nhận những điều như vậy thậm chí là tồi tệ phía trước. Chúng ta sẽ là chúng ta của ngày hôm nay và một tương lai tươi đẹp phía trước nếu không để cho những sự việc đáng quên làm vướng bận. Thế giới có rất nhiều người, nhưng chỉ có một hữu hạn những người yêu thương chúng ta. Chỉ có gia đình, người thân, người yêu, bạn bè. Anh nghĩ rằng việc đón nhận và đáp lại tình yêu thương và không vướng bận quá khứ chính là chìa khóa của hạnh phúc ở hiện tại. Một nụ cười có sức lan tỏa, anh và em sẽ cười khi nhìn thấy nụ cười của người khác vậy tội gì không cười lên để nhận được điều tương tự nhỉ.

               Đôi khi anh hay nghĩ em chính là cô gái mà anh đã từng gặp ở một sân ga cũ kỹ. Những cảm xúc và suy nghĩ hỗn độn trong vẻ ngoài bình lặng. Ánh mắt cô gái lặng lẽ nhìn theo những chuyến tàu đi lại ngược xuôi. Thỉnh thoảng, cô gái lại thở dài và chỉ muốn cất lên thành tiếng: “Giá như điều gì cũng chỉ có một lựa chọn thì đâu phải mệt mỏi như thế này.” Liệu có lúc nào em phân vân giữa những lựa chọn và rồi lưỡng lự ra một quyết định. Anh nghĩ là rất nhiều. Thật mệt mỏi nhưng chúng ta phải chấp nhận để nắm giữ lấy cuộc đời mình. Lắng nghe bản thân mình, không chút ngại ngần và rồi mọi người xung quanh cũng sẽ hiểu ra. Cô gái ấy không lên chuyến tàu của anh, nhưng anh tin rằng, rồi một ngày cô gái sẽ lên chuyến tàu của mình và tiếp tục những dự định và ước mơ của mình. Anh tin là cô gái sẽ luôn hạnh phúc.

                  Đừng viết văn xúc động quá, hay đọc những câu chuyện có nội dung theo những lối mòn cũ. Hãy tạo cảm hứng và sáng tạo, anh nghĩ đó sau này sẽ là chuyên môn của em đó.
Một em gái đã thấy mầm mống nổi loạn rồi, giờ thêm em gái này nữa thì không biết anh sẽ kiểm soát tình hình thế nào đây. Hihi. Đùa đó, giá như chúng ta là anh em cùng một nhà thì vui biết mấy.
Anyway, anh thực sự muốn cảm ơn em rất nhiều và mong một ngày nào đó được gặp em.

                   P/s: Một lúc nào đó, anh sẽ có tác phẩm truyện ngắn đầu tay. Có lẽ là 10 năm nữa chẳng hạn, anh mong em sẽ là người đọc đầu tiên và dù không hay thì vẫn phải khen hay. Và anh cũng rất muốn một ngày được đọc câu chuyện của em, anh sẽ khen chê thẳng thắn dù cho hậu quả có như thế nào.
  

Đây là entry anh HA viết cho mình cách đây 7 năm ở blog yahoo. 
Đã 7 năm trôi qua, lâu rồi mình không còn được nhận những điều dễ thương như thế này nữa.
Cuối cùng thì bọn mình cũng có thể ngồi với nhau uống 1 ly cafe thay vì suốt mấy năm mời cafe qua màn hình. :)


Đọc tiếp ...

19/4/18

• T


T đã lựa chọn kết thúc cuộc đời bằng 1 sợi dây.
T đã ra đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
T đã từng nói với mình rằng: " Chúng mình còn trẻ, nên hãy chơi thật hết mình. ''
Vậy mà sao T lại lựa chọn từ bỏ cuộc sống này 1 cách dễ dàng như thế?
Bọn mình đã hẹn là sẽ đi cùng nhau thêm 1 chuyến trước khi rời khỏi Sài Gòn cơ mà?
T có nhớ bọn mình vẫn luôn lưu tên nhau trong danh dạ là Người-Lạ-Từng-Quen không?
T có nhớ lần chúng mình cùng nhau đi Tây Ninh và Long An không?
T có nhớ những buổi cafe tâm sự quên cả giờ về không?
Tại sao T lại không nói với mình 1 lời cuối cùng nào?

Phải làm gì đây khi càng trưởng thành thì mình càng phải đứng nhìn những sự ra đi đột ngột như thế này?
Tại sao ''trưởng thành'' lại đồng nghĩa với 2 từ ''mất mát''?



[27.03.2018]

Đọc tiếp ...

2/3/18

• C



Em đã chẳng thể rơi 1 giọt nước mắt nào khi nghe tin anh mất.
Phải đến 2 ngày sau đó em mới đủ can đảm để gọi lại cho bạn của anh và xác nhận thông tin.

Đến bây giờ em mới có thể cảm nhận được tận cùng của nỗi đau không phải là giọt nước mắt.

Em chưa từng nghĩ anh sẽ rời khỏi thế giới này. Mãi mãi.
Anh từng nói với em, anh còn rất nhiều việc phải làm, rất nhiều dự định mới phải thực hiện mà.
Sao ông trời có thể bất công như vậy chứ?
Tại sao ông trời lại cướp đi 1 chàng trai hiền lành, chân chất tốt bụng và ấm áp như anh?
Tại sao? Tại sao?!!

------
Nhân tiện đây mình muốn hỏi có ai còn nhớ anh bạn Sỏi Nhỏ cũng đã từng dùng blogyahoo và blogspot 1 thời gian không?
Anh ấy đã mất rồi! Anh ấy chắc chắn đã rất thanh thản khi sang thế giới bên kia.
  
Đọc tiếp ...