.

27/12/17

• The last Entry...


M chụp mình vào 1 ngày nắng đẹp! ^^


1.
Phải viết 1 entry cuối cùng cho năm 2017 chứ nhỉ? Cũng lâu quá chừng rồi.
Kể cả entry này nữa thì năm này mình viết vỏn vẹn chỉ có 7 entry.
Có lẽ là vì năm nay mình không có đủ thời gian để sầu muộn, để ngẫm, và để viết nữa. Nhưng thật sự 2017 là 1 năm lưu giữ rất nhiều bước ngoặt của mình.

Nhớ cách đây vài tuần, T có nói với mình rằng:
          Tớ thấy rất mơ hồ về cậu, gặp cậu một vài lần tớ thấy cậu là 1 người khá đơn giản, nhưng đọc blog cậu thì có vẻ như cậu đã trải qua rất nhiều nỗi đau.

Mình chỉ cười và nói với T:
        Ừ, vì đúng là cậu chưa biết nhiều về tớ mà. Blog tớ dùng để viết như một cách giải tỏa nỗi đau của mình, còn bình thường, tớ sẽ ít khi bộc lộ điều đó ra ngoài. Không lẽ lúc nào cũng mang vẻ mặt u sầu ư? :))

T trả lời: Ừ có lẽ vậy. Cậu thật khó nắm bắt, thật là giỏi che giấu cảm xúc của mình!

Sau cuộc nói chuyện với T, mình nghĩ lại và thấy thật có lỗi với Blog. Nó chỉ chứng kiến vô vàn nỗi đau mà mình có thể bộc lộ thôi, còn những lúc vui thì mình không thể viết nhiều được....
7 năm rồi, Blog vẫn luôn là người bạn thầm lặng, vẫn luôn là nơi yếu đuối nhất, thành thật nhất của mình.


2.
Blog đôi khi mang lại cho mình một vài người bạn hết sức đặc biệt. Thật sự ấy, bọn mình nhìn thẳng vào bên trong nhiều hơn; với cái avatar và profile ẩn danh, người ta cũng chẳng quan trọng mình là gì.

Mình có vài người bạn ở đây, vẫn luôn kiên nhẫn và ghé thăm mình thường xuyên, như nàng Miss, nàng Vy, bé Dạ Phong, còn có cả chị Vũ, chị Muối, nàng Du, nàng Sữa, cậu Khoai Tây, anh Phiêu Lãng, chàng Chương,...
Cảm ơn tất cả mọi người - những người bạn chưa bao giờ gặp mặt nhưng luôn ở lại trong lòng mình, những năm tháng của tuổi trẻ.



Đọc tiếp ...

1/11/17

• Nỗi đau nào mà không xót xa?




Buồn đau của cậu, tớ hiểu chứ.

          Đâu có nỗi đau nào hơn việc đang có hạnh phúc trong tay bỗng dưng mất đi. Mất mát làm người ta hờn giận vì không còn quyền hạn có được. Sự bào mòn trong tim cũng không dễ biến tan, ăn sâu từng chút một khiến cậu sụp đổ hoàn toàn.

          Nhưng cả đau đớn và hạnh phúc đều chỉ là những con đường, có khác chăng tác dụng của chúng đối với cậu là ngược lại. Càng đi sâu vào hạnh phúc, cậu càng nhận thấy đau thương xa xôi.

Càng bước lên cao, cú ngã kia càng đau vô tận.

         Có ai đó từng nói với tớ, phàm là thứ gì cũng vậy, đừng dấn thân quá sâu. Trọn vẹn một đời, chỉ nên dành cho cái gọi là an ổn. Đau thương cách mấy hẳn cũng sẽ nguôi ngoai. Hạnh phúc vô biên rồi cũng sẽ dừng lại trước những tụn mụn đời thường.

An ổn là được rồi. Phải không?




Đọc tiếp ...

1/9/17

• Vẫn còn ai đó...


Tôi gặp lại H trong một ngày nắng tháng Tám vàng ram ráp. Cả hai nói chuyện mà không cần nhìn vào mắt nhau, bởi mỗi người đều có một ô nắng riêng cho mình.

Chẳng ai phải cố gắng giấu đi nỗi buồn của mình, cũng chẳng ai phải gắng tỏ ra mạnh mẽ.

 Bởi dường như trước nắng và trong một không gian tĩnh mịch thế này, chúng tôi bỗng biến thành những đứa trẻ ngoan lành, yếu đuối và thành thật nhất.

Tuổi trẻ là thứ mà chúng tôi vẫn mang ra làm bệ đỡ cho những sai lầm, cho những điều kỳ quặc ngông cuồng mình đã trải qua.
Và giữa những tháng ngày phung phí vì sai lầm và vì những trách nhiệm đè nặng trên vai ấy, chúng tôi vẫn có nhau bên đời, thu nhận mọi nỗi niềm của nhau, bình lặng nhìn con phố dưới kia yên lành ngủ trưa, thấy mọi hoang vu trong lòng mình đã thôi không còn đi lại như mắc cửi...

Để rồi mãi đến những năm tháng sau này, trí nhớ có thể hư hao đi nhiều phần, nhưng những ô nắng vuông dịu dàng của ngày hôm ấy sẽ là những điều thần kỳ nhất còn đọng lại, để mỗi lần gặp nhau và nhắc nhớ, sẽ lại thấy mình yên vui đến bật cười...


H chụp tôi ngày nắng vàng ở Hội An ...


Đọc tiếp ...

22/7/17

• Kiếp sau nhất định mình sẽ thương nhau...




"Nay anh đọc lại tin nhắn giữa chúng ta. Trong những dòng tin nhắn cuối cùng em gửi, em trách rằng anh không thương em. Anh bảo có chứ, anh thương... nhưng em không tin.

Rồi em bỏ anh đi mãi. Bất ngờ như ngày em đến. Bỏ anh lửng lơ chưa kịp giải thích một lời.
Anh thương em. Em ạ! Anh thương em cho đến tận lúc em rời bỏ thế giới này. Thương đến suốt cuộc đời anh còn phải sống.

Anh sẽ thương em đến tận cuộc sống tiếp theo sau khi anh hoá thành cát bụi. Anh sẽ thương em mãi.

Nợ kiếp này chưa dứt, kiếp sau nhất định mình phải trả cho nhau."


Đọc tiếp ...

23/5/17

• Tháng 5 cô đơn...



Hôm nay là 23.5 rồi cơ đấy.
Blog của mình đã mốc meo hơn 3 tháng rồi. Thiệt tình dạo này thấy mình khô khan quá, không còn muốn viết lách hoài niệm hay là rung cảm trước mấy câu thơ mà trước đây đã từng nữa.

Mình vẫn ghé blog hàng ngày. Vẫn đi ra đi vào nhà của mấy cô bạn xinh đẹp ở đây ^^, đôi khi cũng muốn để lại vài dòng bình luận nhưng cứ viết rồi lại xóa, cuối cùng là chẳng có dòng nào được gửi đi.
Mình chán mình quá!
Tháng 5 của mình cô đơn quá!




" tháng năm xô nắng rồi
bài hát giữa đêm bật váng phòng năm ấy
giờ tôi thuộc nhuyễn bàn tay
em có còn những cơn say
cớ sao không về đây nữa? "




Đọc tiếp ...

19/2/17

• Sóng...



          Hôm qua Đ chụp cho mình tấm hình này.
          Đ còn nhắc viết bài mới cho blog đi. Để nó mốc meo quá rồi.

          Mình hỏi Đ viết bài gì bây giờ nhỉ? Đ nói trích bài Sóng của Xuân Quỳnh ấy ^^

          Ừ. Thì Sóng! :)


Dữ dội và dịu êm 
Ồn ào và lặng lẽ 
Sông không hiểu nổi mình 
Sóng tìm ra tận bể 

...

Sóng bắt đầu từ gió 
Gió bắt đầu từ đâu? 
Em cũng không biết nữa 
Khi nào ta yêu nhau ?...



Đọc tiếp ...