.

24/10/16

• Buồn như Trịnh...



Tôi vẫn thường nhìn nhận cuộc đời như cái cách tôi thấy khi thưởng thức ánh sáng hoàng hôn: Đẹp và Buồn.
Tôi vẫn thường xót xa cho những khoảng trống hoang hoác trong lòng tôi, vẫn thường nhìn vào đêm và tự tình như một kẻ từng trải và hiểu đời lắm... Đã có lúc, tôi điên cuồng muốn làm hại cảm giác của mình bằng việc vắt chanh vào cafe, để rồi vừa nhấp một ngụm đã nhổ toẹt vào không gian rồi giận sự đời sao chát cay đến thế =))

Hơn một lần tôi mơ về ánh sáng rực đỏ của những bông hoa râm bụt mỏng manh, buồn rũ rượi nhưng kiêu hãnh lạ kì...
Hơn một lần tôi mơ về ngôi nhà sơn trắng có thật nhiều cửa sổ, chan hòa ánh nắng và ríu rít tiếng chim...
Những ngày mưa gần đây, mỗi khi nhắm mắt, tôi vẫn thường mơ đi mơ lại một giấc mơ. Người con gái ấy cầm cây đàn còn thơm mùi gỗ mới chạy thật nhanh về hướng có ánh sáng mặt trời. Thế rồi trong phút chốc, mọi thứ vuột mất. Đời chợt bơ vơ, ngày chợt xa mờ. Giọt buồn còn đọng mãi nơi khóe mắt in dài những vệt kỷ niệm mùa mưa bão... Cô gái ngồi lại giữa cánh đồng hoa, dịu dàng và hiền ngoan như ngọn cỏ...
Và tôi thấy mình ở đó... Tôi muốn vùng chạy, về nơi có đóa hoa hướng dương, về nơi có ánh sáng mặt trời, về nơi có một người quen thuộc.  Nhưng bước chân cứ chần chừ mãi,  như lá mùa thu....

"Mỗi ngày sống qua là mỗi ngày thấy sự bình an sa sút đi một chút, tâm hồn cũng hư hao đi ít nhiều".

 Bỗng thấy lòng mình, buồn như Trịnh..


M chụp bức ảnh này khi tôi đang chăm chú xem mấy đứa nhóc đùa nghịch.
Bức ảnh tự nhiên mà tôi thích nhất. ^^


Đọc tiếp ...

18/10/16

• Người hợp với mình.



Cái duyên đến thật tình cờ.Ngay từ phút đầu gặp nhau chúng tôi đã biết rằng không thể thuộc về nhau. Bởi vì tính cách là không thể hợp. Nhưng điều đó không ngăn chúng tôi lao vào nhau !

Mọi sự khác biệt nó dường như vô nghĩa với sự thăng hoa của cảm xúc.

Tôi có thể gọi đó là say nắng. Nó là nơi chỉ dành cho cảm xúc, nơi mọi sự tinh tế, mọi sự cảm nhận, mọi sự cố gắng thấu hiểu được phơi bày rõ nét nhất.

Nhưng mà chúng tôi vốn không thể thuộc về nhau. Bạn biết đấy, nó là một thứ tình cảm tinh khiết, là lúc mà con người ta cứ cố gắng, làm mọi cách để giữ lấy nhau, dù biết rằng cái gì đến cũng sẽ đến, hạnh phúc nhất, nhưng cũng là đau đớn nhất. Nếu bạn tin vào một điều kỳ diệu, bạn phải sống bằng ước mơ vĩ đại của mình: Thay đổi chính số phận của bạn.

Dường như mọi khái niệm bắt đầu hay kết thúc, nó không có giá trị. Thời gian hay không gian cũng như ngưng lại, chẳng có cái tên nào hợp nhất để gọi nó cả.

Nhưng nó dạy cho mỗi người trong cuộc nhiều điều, hơn nữa, nó còn có thể thay đổi số phận của người tham gia nó:

- Đến với người hợp mình, tức là khi chẳng ai phải cố gắng gì cả, tình cảm đến một cách tự nhiên, giống như hít thở khí trời vậy. Mọi sự khập khiểng đều có thể tự nhiên được giải quyết !

- Nhưng đến với một người không hợp mình, có thể đó không phải là người cuối cùng của bạn, nhưng đó lại là nơi con người ta được trải nghiệm chính bản thân mình nhiều nhất. Nó đơn giản chỉ dừng lại khi cạn ... cảm xúc, là khi mỗi con người trở về với chính cái tôi của mình.

Với tôi, thứ tình cảm nào cũng xứng đáng để trải nghiệm nó. Ít nhất để khám phá chính con người của mình.


Miss chụp tôi vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau ^^




Đọc tiếp ...

15/10/16

•15.10.2016





Một vài chiếc lá vàng, rơi khẽ xuống ban công vắng, nắng bắt đầu nhạt dần sau cơn mưa vội. Tôi ngồi nghe, tuổi đời đi qua mình. Nhanh. Chới với như một cơn say.

 Bình tâm nhìn lại, có những thứ, khi tôi có được trong tay rồi, nhưng sao vẫn thấy trống rỗng đến hoang mang. Có lẽ, được và mất chẳng phải là tất cả cho nỗi buồn trong mỗi chúng ta. Mà, ở đó, có sự sai lệch về thứ mà ta đã chọn lựa. Mục đích. Đường đi. Tinh thần cứu rỗi. Và cả cái gọi là duyên. Duyên đến. Duyên đi. Chẳng qua, đường ngắn, đường dài.

Tôi bất chợt nhìn về cuối hàng cây, nơi chỉ còn lưa thưa vài cánh hoa cuối mùa. Rồi quay mặt. Nhìn lại. Xác lá nằm co bên gót giày đã mòn vẹt theo thời gian.
Tôi biết, hạ đã đi. Vỉa hè lạnh câm, không còn người về đây nói cười, thu chợt buồn như mắt ai kia.



Đọc tiếp ...