Chúng ta sẽ làm gì với mất mát?
Khi tất cả những gì em đã từng xưa kia, chỉ là tạm bợ.
Trong bản nháp im lặng và khốn khó, em là tất cả những gì cũ kỹ nhất người chưa hề tưởng tượng, dù chỉ một lần.
Trong một buổi chiều không người chia sẻ, em lặng nhìn thành phố mình sau tia nắng tắt cuối cùng. Em thấy mình cũ kỹ, đớn hèn và rời rạc; và rồi lại sợ, sợ mình thôi không còn tha thiết với bất kỳ điều gì nữa,, sợ lòng mình quạnh quẽ. Vì em chẳng có gì, hoàn toàn chẳng có gì...
Em chẳng có gì sau những vụn vỡ về lòng tin, chân thành và can đảm. Chẳng có gì ngoài sự nhạy cảm chết tiệt và nỗi lặng im đã cao như nấm mồ... Em chỉ có thể kể lại những đường đi dài, những khu công viên sáng sớm và cuốn sổ nhét đầy chữ cái.
Vậy mà.
Em vẫn muốn lặng lẽ thương người. Vẫn muốn chúng ta đi bộ trong những câu chuyện mòn mỏi, đi bộ vào điệu nhạc già cỗi, quên đi những đổ vỡ, đau thương, quên đi cả những vết sẹo cũ. Vẫn muốn chúng ta nhìn nhau mỗi tối sau một ngày dài...
Ngoài việc nhớ người ra, em chẳng thể làm gì.
Bởi em biết, chỉ cần em mở lời, thì những tháng ngày sau đó người sẽ lại cảm thấy mệt mỏi vì em.
Xin lỗi, và cảm ơn vì tất cả..