Đường càng dài, tôi càng ngày càng muốn mình bị khuất phục bởi một điều gì đó xứng đáng.
Một tâm hồn đẹp, một nhân cách để soi theo, một thể giới quan rộng mở.
Tôi không có khả năng đi được quá xa; thế nên tôi nhờ “họ” trong một phút giây nào đó đưa mình thoát khỏi nơi này bằng tâm tưởng, bằng việc sẻ chia cảm quan của mình trong những câu chuyện kể cuối ngày.
Chỉ vậy thôi, mà bao nhiêu khoảng cách hóa hư không.
*
*
Không gượng cầu
Không bi ai
Không tự vấn quá nhiều.
Thanh tâm chỉ mong như vậy. Ai cũng mong muốn đi xa; nhưng đi là để quay về. Đi quá xa, lối về càng dễ lạc. Chỉ cần được sống một cuộc đời tự do, thảnh thơi, tĩnh lặng mà không buồn bã đã là một điều may mắn rồi.
Và nếu có cô đơn, cũng sẽ là nỗi cô đơn xinh đẹp. Nhất định thế.
*
À, hôm nay là 29.2 - Ngày hiếm hoi 4 năm mới có một lần.
Biết đâu vài năm nữa blog cũng có '' ngày này năm xưa '' như ở facebook.
Lúc đó mình sẽ đọc được bài viết này như một sự nhắc nhở là phải sống -thật tối. ^^