.

30/12/16

• Ở quán cafe của tuổi trẻ lạc lối *


Tôi thích mở một tiệm Cafe, có sách, nhưng không phải là loại hình Cafe chuyên sách, vì tôi muốn con người ta sẽ nói chuyện với nhau hơn là đăm đăm vào quyển sách hay smartphone. Ở đó sẽ có những chậu kiểng, không nhiều hoa. Tôi không thích hoa, ngược lại, tôi thích những chiếc lá có màu xanh non ngả vàng, để bên những ô cửa sổ nơi có thể làm ấm tầm nhìn mỗi con người khi những mùa mưa gõ cửa vào đôi mắt của họ.

Tôi sẽ mở những bản nhạc bất kỳ vào từng khung thời điểm trong ngày, thâm trầm hoặc bay bổng, sôi động hoặc nhẹ nhàng, miễn nó ổn về giai điệu và câu từ. Tôi không phải là dân chuyên môn, kể cả gu âm nhạc hay thức ăn, với tôi, chỉ cần hợp thời điểm, tâm trạng và khẩu vị không tồi là được. Cố chấp khó khăn quá để làm gì, sống trên đời đâu chỉ cho mình mình thôi, phải không?

Tôi sẽ tạo ra những khung giờ riêng trong những gian phòng của quán, nơi con người hoặc có thể tĩnh tâm ngồi đọc sách, nghe nhạc một mình, hoặc là nơi mà mọi người phải chấp nhận bỏ lại những smartphone đắt tiền, những tai nghe ồn ào xa cách ở trong một hộc tủ. Bên trong hộc tủ sẽ có số bàn. Cứ hai ba hộc tủ sẽ có số bàn giống nhau. Tôi muốn những người xa lạ có thể đến và nói chuyện với họ, với những con người.

Quán tôi, tôi muốn nó trở thành người tình cho mọi vị thực khách. Ở đó, tôi không chú trọng là phải đông vui hay quá nặng nề sự đơn độc. Con người luôn đơn độc trong chuyến hành trình của họ, ở những nơi nghỉ chân này, tôi mong tất cả có thể mở lòng. Vì thế, nhân viên của quán nhất định phải là những con người có thể tạo ra sự dễ chịu và ấm áp cho người đối diện.



Nói cho cùng, tôi luôn thích những gì bình ổn nhưng không nhàm chán. Trầm lặng đôi khi mang tới cho con người ta quá nhiều khoảng trống, sự vô vị ấy vốn dĩ chỉ có thể đem lại thêm ưu tư cho lòng người.
Tôi không thích những quán xá nơi mà con người ta chỉ có thể lưu lại vết chân, còn tất cả thời gian ở đó đều chỉ dùng để trầm ngâm âu sầu.
Tôi cũng không thích những địa điểm quá xập xình đèn nhạc. Ở đó có quá nhiều gương mặt và cái tên.
Có quá nhiều thứ khoác lên thêm cho thành phố này cái vẻ hoa lệ mà xa xôi, triền miên lạnh lẽo. Tôi muốn những thứ chân thật. Những thứ có thể thất thường vui buồn như lòng người. Có thể sáng tinh khôi, trưa vội vã. Có thể chiều trầm lắng, đêm lại huyên náo, ồn ào.
Từng chút một đều là hương vị của cuộc sống này, tại sao phải tiếc rẻ để nó trở nên chán ngấy, phải không?

À, tôi cũng muốn Blog của mình như là quán cafe trong mơ của tôi đây. ^^


* Tựa đề là tên một cuốn sách của Patrick Modiano & Sempé




Đọc tiếp ...

25/12/16

• Chim di cư.






Em có bao giờ nhìn thấy hạnh phúc 
từ đàn chim di cư 
từ những phong thư 
nằm im trong ngăn kéo 
từ chậu hoa rũ héo 
bên cửa sổ chờ một sớm mai...



- Zelda -



Đọc tiếp ...

14/12/16

• An...




Tôi không thích những tiếng nói to. Và không thích những lời nhộn nhạo.
Tôi yêu sự im lìm và nghĩ rằng đời mình có thể sống trọn trong vùng an tĩnh đó mà không chán.
Tuổi trẻ có quá nhiều nơi để đi, quá nhiều người để gặp, quá nhiều điều để nói. Nhưng rồi tháng năm sẽ phai đi màu tóc, cũng phai cả ngôn từ.
Sau này chúng ta không cần nói gì cả. Sự im tiếng khi ngồi bên nhau vào một buổi chiều mà vẫn thấy đủ đầy, thương yêu và thấu cảm.


- Nhược Lạc -



Đọc tiếp ...

8/12/16

• Yên Chi..




Tôi là một người dễ cảm thấy cô đơn. Trong bất kể môi trường nào đều dễ thấy bản thân nhỏ bé và lọt thỏm so với tất cả mọi người.
Mọi thứ tôi có đều nhạt nhòa, không giỏi thật sự nhưng cũng chưa phải không biết chút nào. Tôi luôn lửng lơ ở tầng trung giữa.
Chính vì vậy mà những cảm giác thiếu an toàn, cô đơn hay tự mình buồn, nhiều khi xảy đến như một thói quen...



Đọc tiếp ...

4/12/16

• Vết thương...





Người ta không thể cứ day đi day lại những lỗi lầm hoặc niềm đau của kẻ khác dù chính bản thân họ gật đầu: "Ừ! Không có gì."
Chẳng khi nào là không có gì đối với những đau và cũng chẳng có câu chuyện gì là quên hẳn được. Vết thương nào cũng sẽ để lại sẹo và dù thực sự đã không còn đau nữa rồi thì người ta vẫn luôn biết rằng, nơi ấy đã từng tồn tại một vết thương. Luôn luôn là thế!



Đọc tiếp ...

1/12/16

• Phụ lòng..




Tôi vô tình tìm được blog của anh ấy. Từ trang đầu tiên đọc đến trang cuối cùng, trước trước sau sau tất cả trong những năm tháng đó, đều là những tổn thương anh ấy vì tôi mà chịu. Mặc dù anh ấy biết tôi không thể thương anh, thì cũng chưa từng quên tôi.
Tôi cảm thấy vô cùng xúc động, cũng vô cùng bất lực.

Trên đời này, luôn có một vài người mà bạn không cách nào yêu, bạn nhất định phải phụ lòng họ.



Đọc tiếp ...

27/11/16

• Tàu đợi bên rừng.





" Có những con đường, em đi tìm anh
Dài bằng hai mươi năm nỗi nhớ
Đêm thanh xuân cựa mình trăn trở
Anh lúc này, có ai ở cùng
Nỗi đau anh, có ai xẻ nửa
Bàn tay anh, có ai cầm
Tuổi trẻ anh, có ai chờ cửa
Ai sẽ thương anh như em sẽ thương anh..."




Đọc tiếp ...

19/11/16

• Phía sau cô gái...




Làm một cô gái độc thân thì đừng bao giờ trách người ta không giúp mình, cũng đừng trách người ta không quan tâm tới mình.
Sống trên đời này, chúng ta đều là một cá thể độc lập, đau khổ khó chịu gì đó đều phải tự mình trải qua.
Đá không rơi vào chân người khác thì họ sẽ không hiểu được nó đau như thế nào, cũng như không hiểu được cảm giác của bạn.
Trên đường đời, chúng ta đều là những hành khách cô độc, giống như bạn uống nước vậy, ấm lạnh chỉ tự mình biết, người có thể giúp bạn cũng chỉ có chính bản thân bạn mà thôi.

- BB -



Đọc tiếp ...

13/11/16

• Chỉ còn cách cố gắng vì chẳng đành lòng thả trôi chính mình.





Khoảng thời gian gần đây tôi gần như rơi vào trạng thái "sống thực vật".
Tôi không cảm thấy bất cứ điều gì xung quanh mình. Tôi không vui, không buồn, và cũng chẳng có động lực sống.
Tôi không rõ điều gì đang diễn ra nhưng thi thoảng tôi lại bị như vậy.
Tôi chẳng biết phải nói điều này với ai và nói như thế nào.
Chẳng có chuyện gì xảy ra, cuộc sống của tôi có vẻ vẫn tiếp diễn rất ổn dưới con mắt của mọi người....

- K -


Mùa đông đến rồi
Chỉ muốn cuộn mình trong chăn ấm 
Như 1 con mèo nhỏ...



Đọc tiếp ...

8/11/16

• Dừng..





Tôi đã từng đi những đoạn đường không mấy trơn tru để tìm cho mình một hạnh phúc có thể bao bọc lấy tôi và cho tôi một cảm giác an toàn và say đắm.
Nghe có vẻ hơi yếu đuối, nhưng quả thật tôi cũng rất cần những cảm giác an toàn . Tôi không muốn mình sẽ trượt dài trong lo âu hay lấp lửng dày vò  trong thoáng chốc rồi khi hết hứng thú rời ra không tạm không biệt...



Đọc tiếp ...

24/10/16

• Buồn như Trịnh...



Tôi vẫn thường nhìn nhận cuộc đời như cái cách tôi thấy khi thưởng thức ánh sáng hoàng hôn: Đẹp và Buồn.
Tôi vẫn thường xót xa cho những khoảng trống hoang hoác trong lòng tôi, vẫn thường nhìn vào đêm và tự tình như một kẻ từng trải và hiểu đời lắm... Đã có lúc, tôi điên cuồng muốn làm hại cảm giác của mình bằng việc vắt chanh vào cafe, để rồi vừa nhấp một ngụm đã nhổ toẹt vào không gian rồi giận sự đời sao chát cay đến thế =))

Hơn một lần tôi mơ về ánh sáng rực đỏ của những bông hoa râm bụt mỏng manh, buồn rũ rượi nhưng kiêu hãnh lạ kì...
Hơn một lần tôi mơ về ngôi nhà sơn trắng có thật nhiều cửa sổ, chan hòa ánh nắng và ríu rít tiếng chim...
Những ngày mưa gần đây, mỗi khi nhắm mắt, tôi vẫn thường mơ đi mơ lại một giấc mơ. Người con gái ấy cầm cây đàn còn thơm mùi gỗ mới chạy thật nhanh về hướng có ánh sáng mặt trời. Thế rồi trong phút chốc, mọi thứ vuột mất. Đời chợt bơ vơ, ngày chợt xa mờ. Giọt buồn còn đọng mãi nơi khóe mắt in dài những vệt kỷ niệm mùa mưa bão... Cô gái ngồi lại giữa cánh đồng hoa, dịu dàng và hiền ngoan như ngọn cỏ...
Và tôi thấy mình ở đó... Tôi muốn vùng chạy, về nơi có đóa hoa hướng dương, về nơi có ánh sáng mặt trời, về nơi có một người quen thuộc.  Nhưng bước chân cứ chần chừ mãi,  như lá mùa thu....

"Mỗi ngày sống qua là mỗi ngày thấy sự bình an sa sút đi một chút, tâm hồn cũng hư hao đi ít nhiều".

 Bỗng thấy lòng mình, buồn như Trịnh..


M chụp bức ảnh này khi tôi đang chăm chú xem mấy đứa nhóc đùa nghịch.
Bức ảnh tự nhiên mà tôi thích nhất. ^^


Đọc tiếp ...

18/10/16

• Người hợp với mình.



Cái duyên đến thật tình cờ.Ngay từ phút đầu gặp nhau chúng tôi đã biết rằng không thể thuộc về nhau. Bởi vì tính cách là không thể hợp. Nhưng điều đó không ngăn chúng tôi lao vào nhau !

Mọi sự khác biệt nó dường như vô nghĩa với sự thăng hoa của cảm xúc.

Tôi có thể gọi đó là say nắng. Nó là nơi chỉ dành cho cảm xúc, nơi mọi sự tinh tế, mọi sự cảm nhận, mọi sự cố gắng thấu hiểu được phơi bày rõ nét nhất.

Nhưng mà chúng tôi vốn không thể thuộc về nhau. Bạn biết đấy, nó là một thứ tình cảm tinh khiết, là lúc mà con người ta cứ cố gắng, làm mọi cách để giữ lấy nhau, dù biết rằng cái gì đến cũng sẽ đến, hạnh phúc nhất, nhưng cũng là đau đớn nhất. Nếu bạn tin vào một điều kỳ diệu, bạn phải sống bằng ước mơ vĩ đại của mình: Thay đổi chính số phận của bạn.

Dường như mọi khái niệm bắt đầu hay kết thúc, nó không có giá trị. Thời gian hay không gian cũng như ngưng lại, chẳng có cái tên nào hợp nhất để gọi nó cả.

Nhưng nó dạy cho mỗi người trong cuộc nhiều điều, hơn nữa, nó còn có thể thay đổi số phận của người tham gia nó:

- Đến với người hợp mình, tức là khi chẳng ai phải cố gắng gì cả, tình cảm đến một cách tự nhiên, giống như hít thở khí trời vậy. Mọi sự khập khiểng đều có thể tự nhiên được giải quyết !

- Nhưng đến với một người không hợp mình, có thể đó không phải là người cuối cùng của bạn, nhưng đó lại là nơi con người ta được trải nghiệm chính bản thân mình nhiều nhất. Nó đơn giản chỉ dừng lại khi cạn ... cảm xúc, là khi mỗi con người trở về với chính cái tôi của mình.

Với tôi, thứ tình cảm nào cũng xứng đáng để trải nghiệm nó. Ít nhất để khám phá chính con người của mình.


Miss chụp tôi vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau ^^




Đọc tiếp ...

15/10/16

•15.10.2016





Một vài chiếc lá vàng, rơi khẽ xuống ban công vắng, nắng bắt đầu nhạt dần sau cơn mưa vội. Tôi ngồi nghe, tuổi đời đi qua mình. Nhanh. Chới với như một cơn say.

 Bình tâm nhìn lại, có những thứ, khi tôi có được trong tay rồi, nhưng sao vẫn thấy trống rỗng đến hoang mang. Có lẽ, được và mất chẳng phải là tất cả cho nỗi buồn trong mỗi chúng ta. Mà, ở đó, có sự sai lệch về thứ mà ta đã chọn lựa. Mục đích. Đường đi. Tinh thần cứu rỗi. Và cả cái gọi là duyên. Duyên đến. Duyên đi. Chẳng qua, đường ngắn, đường dài.

Tôi bất chợt nhìn về cuối hàng cây, nơi chỉ còn lưa thưa vài cánh hoa cuối mùa. Rồi quay mặt. Nhìn lại. Xác lá nằm co bên gót giày đã mòn vẹt theo thời gian.
Tôi biết, hạ đã đi. Vỉa hè lạnh câm, không còn người về đây nói cười, thu chợt buồn như mắt ai kia.



Đọc tiếp ...

15/9/16

• Yên.






" Tôi không muốn mình thay đổi nữa. Tôi thích tôi ở hiện tại. 
Lặng lẽ, không vui cũng không buồn. Không hi vọng mà cũng chẳng buông xuôi. Không chân tình mà cũng chẳng lừa dối. Ai cần tôi thì tôi cần lại. Vậy thôi! "




Đọc tiếp ...

12/9/16

• Nhớ biển mùa Đông...





"Chỉ một con sóng nhỏ 
Cũng mênh mang nỗi buồn
Biển kia dài rộng thế
Chắc gì không cô đơn ? "





Đọc tiếp ...

10/9/16

• Chưa thử sao biết?






Đừng đem đời mình so với ai đó, đời mỗi người mỗi khác.
Bầu trời trong mắt mỗi người mang một màu xanh khác nhau…
Nước mắt của mỗi người, nếu chưa nếm thử, sao biết ai mặn ngọt hơn ai? ”



Đọc tiếp ...

3/9/16

• Em sẽ đến.






"Đôi khi lý trí muốn dừng tình cảm sai lầm lại để bản thân hạnh phúc, nhưng không được.
 Con người, đơn giản là thích chạy theo những thứ khiến họ khổ sở hơn là thích ở bên những thứ vốn dĩ có thể khiến họ vui cười."






Đọc tiếp ...

24/8/16

• Chẳng có ai biết em tồn tại...




Năm tháng khốc liệt đôi khi cũng không thể giúp em quên đi những điều đã đóng đinh vào quá khứ. Dốc sức trốn chạy, cố gắng tẩy rửa linh hồn mình bằng mọi giá, như thế thì đã sao. Kết cục vẫn chỉ là tự mình nhận lấy những tổn thương khắc cốt.

Vây mà cho đến một ngày không báo trước, không chút vật vã đấu tranh, không chút thương sâu tích nặng, em trở về với trái tim rỗng không, nước mắt chẳng buồn rơi, thế giới trở nên vô cùng giản đơn không chút buồn đau đáng kể.
Lúc đó, chỉ là đôi vai của em đã đành tâm bỏ xuống tất cả mọi thứ. Giống như một người đã bỏ lại sau lưng rất nhiều đoạn thời gian, không chút thúc ép mà tất cả bỗng dưng rơi vụn xuống đất như lá đến mùa rụng.

Dĩ nhiên thôi. Nước sôi đổ vào, tay khắc tự buông. Nỗi đau cực hạn, trái tim sẽ thôi không dung dưỡng nó nữa.



'' Chẳng bao giờ em trách anh
Chỉ biết im lặng như thế thôi
Khóc trong lòng không nói ra
Mới xót xa... ''




Đọc tiếp ...

20/8/16

• Silent...





'' Người ta chọn ngôn từ là cách diễn đạt tâm trạng mỗi khi bất ổn. Nhưng đến lúc thật sự bất ổn, họ lại chọn cách im lặng.
Người ta là thế, luôn muốn giãi bày, luôn muốn được lắng nghe nhưng lại giấu bặt tâm sự. Giỏi nói lên những điều ai cũng có thể nhìn thấy nhưng lại không nói ra được gánh nặng thật sự trong lòng.
Người ta là thế, luôn mong được thấu hiểu nhưng lại đặt bức tường quá lớn, để lòng mình quá sâu. Tường lớn đến nỗi chẳng ai có thể vượt qua, sâu đến nỗi chẳng ai dám vượt ngàn tăm tối để chạm vào… ''



Như lúc này đây, đang bất ổn, đang chênh vênh mà chẳng thể nói cùng ai.
Mà chắc cũng chẳng có ai thật sự muốn nghe...




Đọc tiếp ...

18/8/16

• Nỗi đau. Năm ấy...





" Nhiều năm sau này khi ngoảnh đầu nhìn lại, điều làm chúng ta mỉm cười thanh thản nhất có lẽ là nỗi đau trong hồi ức xa xưa ấy - nỗi đau một thời ngỡ là sâu sắc, khắc cốt ghi tâm hóa ra cũng lặng lẽ phai mờ dần dần theo năm tháng.

Trong thời khắc mà chúng ta ngoảnh lại, những gì ngày xưa nghĩ mình sống chết không thể buông bỏ, đau lòng không thể vượt qua đều chỉ là cảm xúc nhất thời.
Cuộc đời không có những nỗi đau trường tồn, chỉ có những nỗi đau cố chấp mà thôi. "



Đọc tiếp ...

13/8/16

• 4 Quotes...




1. Tôi đã từng đọc được ở đâu đó thế này, khi người ta bình thản với việc không có mình ở bên cạnh, thì có nghĩa là trong họ mọi thứ về mình đã không còn trọn vẹn nữa rồi...

2. Tôi rất hiếm khi có cảm giác tin tưởng một ai đó. Không phải vì đa nghi hay khó tính, mà là vì không thấy an toàn. Thế giới này rất rộng lớn và xa lạ, người có thể khiến chúng ta gửi gắm lại rất nhỏ bé.
Nhưng một khi tôi đã tin. Thì thật sự rất tin.

3. - Mất bao lâu để thay đổi 1 người?
- Không bao giờ, trừ khi người ta muốn vì mình mà thay đổi. Chẳng ai thay đổi được ai trong cuộc đời này cả...

4. Việc đau lòng nhất là làm người-thừa trong cuộc sống của ai đó.


- Thiên Lam -



Đọc tiếp ...

2/8/16

• Xanh...



" Rồi sẽ đến một ngày em biết cách
Tự trồng nên cả một mảnh vườn xinh
Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó
Hái dăm hoa rồi mang tới cho mình..."



T chụp tôi, Ngày mưa hôm ấy.



Đọc tiếp ...

25/7/16

• Sau những hoàng hôn...




Chúng ta sẽ làm gì với mất mát?
Khi tất cả những gì em đã từng xưa kia, chỉ là tạm bợ.
Trong bản nháp im lặng và khốn khó, em là tất cả những gì cũ kỹ nhất người chưa hề tưởng tượng, dù chỉ một lần.


Trong một buổi chiều không người chia sẻ, em lặng nhìn thành phố mình sau tia nắng tắt cuối cùng. Em thấy mình cũ kỹ, đớn hèn và rời rạc; và rồi lại sợ, sợ mình thôi không còn tha thiết với bất kỳ điều gì nữa,, sợ lòng mình quạnh quẽ.  Vì em chẳng có gì, hoàn toàn chẳng có gì...
Em chẳng có gì sau những vụn vỡ về lòng tin, chân thành và can đảm. Chẳng có gì ngoài sự nhạy cảm chết tiệt và nỗi lặng im đã cao như nấm mồ... Em chỉ có thể kể lại những đường đi dài, những khu công viên sáng sớm và cuốn sổ nhét đầy chữ cái.
Vậy mà.
 Em vẫn muốn lặng lẽ thương người. Vẫn muốn chúng ta đi bộ trong những câu chuyện mòn mỏi, đi bộ vào điệu nhạc già cỗi, quên đi những đổ vỡ, đau thương, quên đi cả những vết sẹo cũ. Vẫn muốn chúng ta nhìn nhau mỗi tối sau một ngày dài...

Ngoài việc nhớ người ra, em chẳng thể làm gì.
Bởi em biết, chỉ cần em mở lời, thì những tháng ngày sau đó người sẽ lại cảm thấy mệt mỏi vì em.
Xin lỗi, và cảm ơn vì tất cả..





Đọc tiếp ...

17/7/16

• Chờ ngày nắng lên...





Quên đi nhé những giờ đau đã cũ

Nhớ giùm em tất cả những mùa vui

Dù có thể ta chẳng còn cơ hội

Nói cho nhau thương nhớ đã xa rồi.


Đường tưởng ngắn mà rồi thành gian khó 
Chẳng còn ai thanh thản để yêu nhau...

- Nguyễn Thiên Ngân -


Đọc tiếp ...

5/7/16

• Tây Ninh ♥


Tuổi.Trẻ.Của.Tôi.
Gửi một chút lại nơi này.























Đọc tiếp ...

27/6/16

• Ổn.Yên.





Tháng Sáu, cô vẫn viết, thường hay để Only Me những ghi chú nào cô thấy cỏn con, vụn vặt, rồi giữ làm của riêng, không ai có thể xem.

Cô vẫn trẻ con, vẫn thích bầu trời lúc xanh trong lẫn khi xám khói, cả việc uống soda khi khát cháy giữa cái nóng nực thị thành. Cô vẫn tha thiết những khoảnh khắc trong đời người, nhất là khi buồn, buồn thì cô mới có thứ để viết, viết xong lại thấy hạnh phúc vì cuộc đời còn bao nhường cuộc vui để cô tìm đến, còn một tổ ấm để cô quay về, an trú, thương yêu.

Lúc nào đó trong cuộc đời, cô cho rằng mình đơn giản lạ, như một con người khác trong cô, một kẻ không còn vẫy vùng với thời gian hay số mệnh, lầm lũi sống cuộc đời cỏ lá, nghe đất rên rỉ, nghe đời lẳng lặng đi qua mau.

Đưa tay đón lấy một giấc mơ trôi ngược, để rồi phải thổn thức triền miên với cơn đau mỗi đêm âm ỉ, cuối cùng bị gọi dậy bởi một tia ban mai len lỏi trên mi mắt, chỉ biết quệt nước trên khuôn mặt rồi mỉm cười.

...


Yên ổn trong tay em.



Đọc tiếp ...

20/6/16

• Xin hãy yên nghỉ...





Mình là một người tiêu hóa chậm, cung phản xạ dài. Nhiều chuyện nhiều cái phải một vài tuần, một vài tháng thậm chí một vài năm mình mới nhận ra được.
Kiểu như một ngày đi trên đường sực nhớ ra, à đáng lẽ năm ấy mình phải nhận ra, đáng lẽ hồi trước mình phải phản bác lại.... nên có một vài thứ trôi qua, một vài mối quan hệ mất đi trong ngỡ ngàng đến lúc muốn níu giữ thì người ta đã không cần thành ra kiểu thôi, bỏ qua.

Đồng thời lại là người rất nhạy cảm với một số chuyện, chỉ vài câu và hành động là đã tự dằn vặt, đau khổ rồi nên đôi khi cũng phục mình, phức tạp và mâu thuẫn kinh khủng.

Điển hình vụ tiêu hóa chậm là sau hơn 1 tuần Christina Gimmie mất khi bị nổ súng, mình mới đăng 1 entry. Thương tiếc chị. Vì sao một người đầy tài năng, nhiệt huyết như chị có thể ra đi? Mình vẫn không hiểu. Tại sao những con người sống từng khoảnh khắc và đầy đam mê ông trời nỡ đưa đi quá sớm, quá sớm khi mọi thứ với chị mới chỉ bắt đầu, tương lai rực sáng phía trước và mọi nỗ lực sắp được đền đáp? Còn có người chỉ muốn được chết để giải thoát mà vẫn phải sống vật vờ? Âu là cuộc đời.
Nhớ Christina Gimme đã từng say mê đàn và hát, cover từng bài hát trên youtube. Chị là một trong những người mình hay xem để học, để được truyền cảm hứng. May mắn khi có chị trong một phần tuổi trẻ.
Có một đoạn hội thoại trong 1 truyện mình đã đọc (hình như là Archimedes yêu thương), đại ý:

- Tại sao anh vẫn luôn bình tĩnh, tỉnh táo trước nguy cơ cái chết cận kề?

- Bởi vì tới những khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã sống đủ đầy, không thẹn lương tâm, làm tất cả những điều tôi muốn, không có gì để hối tiếc. Nên cũng bình thản để đón nhận.

À thì ra là vậy. Cái chết đến cũng không quá đáng sợ, miễn là sống một cuộc sống đủ đầy, trọn vẹn, không hối tiếc và không hối hận. Dù cho nó ngắn hay dài cũng không quan trọng, quan trọng là đã sống từng khoảnh khắc của nó, chiến đấu cho những gì mình tin.

Christina Gimme đã sống một cuộc đời như vậy.

Đại tá Trần Quang Khải đã sống cuộc đời như vậy.

Rất nhiều phi công khác trong Không quân cũng vậy. Và những con người đã hi sinh vì Tổ quốc, cống hiển cả tuổi xuân của mình cho sự bình yên của quê hương.

Họ tuyệt đối không hối hận, tuyệt đối không hổ thẹn với lương tâm.

Xin hãy yên nghỉ.


- TNT- 




Đọc tiếp ...

16/6/16

• Sợ...





Con người nhiều lúc như vậy, gặp phải chuyện lớn tự mình gánh chịu cuối cùng cũng vượt qua, nhưng nghe được người bên cạnh an ủi một câu liền trong nháy mắt quỵ ngã. Sau này mới hiểu ra rằng, sợ- không phải là sợ sự lạnh lùng mà là sợ sự dịu dàng bất chợt, sợ- không phải là sợ mình khổ mà là sợ người bên cạnh vì mình mà khổ, sợ- không phải sợ sự cô độc mà là sợ sự cô phụ.


-  Wunianying -



Đọc tiếp ...

5/6/16

• Có không?





         Có phải ở một nơi nào đó trên thế giới này, cậu cũng nghĩ về tôi như tôi nghĩ về cậu? Dù chỉ một lần thoáng qua thôi...





Đọc tiếp ...

31/5/16

• Góc khuất...





Trong lòng mỗi người luôn có một góc khuất, họ không muốn nói ra nhưng lại mong người khác sẽ biết, chỉ vì nó mãi nằm yên không có lối thoát nên họ dùng nó để tự dằn vặt mình. Khi ai đó đưa tay chạm vào để mang góc khuất ấy ra ngoài, họ lại sợ người ta thấy được chứ không thể thấu hiểu.

Rồi tự thất vọng giấu nhẹm vào bên trong, tiếp tục tự dằn vặt mình…


- IPhong - 



Đọc tiếp ...

17/5/16

• Biến mất...




Tự cảm thấy cảm bản thân mình quá vô lý và ích kỷ nên đành chọn sự im lặng để không phải làm tổn thương ai.

Mình sợ nghe 2 từ '' mệt mỏi '' kinh khủng. 2 từ đó cứ như bám riết lấy mình mãi không buông. Thật sự, không muốn ai vì mình mà mệt mỏi cả. Nên khi nghe những lời nói đó, tự nhiên lại thấy đau.

Có lẽ, mình chưa đủ sẵn sằng để được nhận tình yêu thương, hoặc là chưa đủ sẵn sàng để có thể yêu thương ai đó.

Biết là không phải. Nhưng ngay lúc này, mình ghét bản thân mình quá...
Chỉ muốn biến mất...



Đọc tiếp ...

12/5/16

• Ác mộng. Ác mộng.




      Mấy ngày nay luôn bị gặp ác mộng, tỉnh dậy vẫn còn chưa hết cảm giác bàng hoàng.
Thế nhưng chợt nhận ra những chuyện nhảm nhí ấy lại chẳng có thế kể cùng ai. Chẳng ai còn đủ kiên nhẫn để lắng nghe những chuyện nhỏ xíu xiu ấy nữa.
Phát hiện rằng bản thân mình đã luôn một mình đã quá lâu rồi, làm gì cũng một mình quá quen rồi.
Đôi khi, thật sự rất cô đơn...






Đọc tiếp ...

4/5/16

• Chốn nương thân...





Tôi chẳng mạnh mẽ chút nào. Tôi yếu đuối chết đi được.
Ngày xưa mỗi khi gặp chuyện gì không như ý, tôi khóc như mưa.
Giờ tôi không khóc nữa, nhưng tôi sẽ bị cuốn vào nỗi buồn trong một khoảng thời gian nhất định.
Nhanh thì vài tiếng đồng hồ, dài hơn thì vài ngày, dài hơn nữa thì trầm cảm nhẹ trong vài tháng...

- Chốn nương thân | Minh Thi -


Đọc tiếp ...

25/4/16

• Rồi sẽ ổn...




Chẳng ai quy định sau những ngày mưa sẽ là ngày nắng hoặc bầu trời sẽ lại trong xanh, rất có thể tiếp tục là một cơn mưa hoặc bầu trời vẫn lại là màu xám xịt.
 Thế nhưng, trời không thể cứ mưa mãi được, cơn mưa dù dai dẳng thế nào cũng sẽ có ngày kết thúc.

Cuộc sống cũng thế, con người chẳng ai mãi mãi xui xẻo hay buồn đau được, rồi cũng sẽ có ngày chấm dứt cả thôi.

Mọi chuyện.




Đọc tiếp ...

20/4/16

• /ˈfrɛnds/




        Tình bạn hệt như dấu chấm xanh nhỏ xíu phía bên phải màn hình. Bắt đầu bằng nút "add friend", bạn được nhận được thông báo có người muốn kết bạn với bạn. Nhưng nếu chấm hết, tất cả bạn nhận được sẽ chỉ là là sự im lặng của một cái tên không bao giờ xuất hiện trên màn hình nữa, mà có lẽ vì không muốn để người khác đau lòng nên chẳng ai thông báo nếu có nhấn unfollow, unlike thậm chí là unfriend.

Tình bạn bên ngoài cũng như thế, im lặng là rời xa nhau, chẳng cần đến tạm biệt hay bất kì lời chia tay nào cả.


Đọc tiếp ...