.

17/11/15

• [17.11.2015]







Ngày hôm nay, Em - thực sự thích gọi nó là ngày "Mắt của mắt - Tay chạm tay".

Vì có quá nhiều điều không thể gọi tên. Nên, thực tâm, em chỉ mong rằng, không sóng gió gì nữa là đã vui lắm rồi.

Chỉ cần như vậy thôi. Chỉ như vậy thôi. Là Đủ Đầy...



[ 1 năm không lẻ ]




Đọc tiếp ...

8/11/15

• ' Chỉ là em giấu đi...'






“Người đến tìm ta để nói lại những lời đã cũ
Rượu đã nhạt còn rót vào chén vỡ
làm sao mà ta say…?”

Em cũng không biết nỗi nhớ của em ở đâu ngoài những nơi người thường đến. Nơi góc con đường xưa hay nơi quán cafe úa màu thời gian nhưng vẫn mang trong mình vây kín niệm tình riêng?
 Nỗi nhớ của em hình như thường trú ngụ trong những nốt mùa đầy dư vị, trong những hình hài dáng dấp không tên. Cảm giác đó tựa hồ như khói, tựa hồ như sương, luyến lưu đôi bàn chân em mỏi mệt.

Em đã bước qua những mỏi mòn để cành xanh sau mùa gió lạnh, bao nhiêu năm qua dường như chỉ có nỗi nhớ là không thay đổi. Không lạc vào những tính toan. Không lạc vào ủ ê. Dẫu cuộc sống đôi phút vẫn tịnh yên, không đau không nhói, nhưng không ít lần em mơ một giấc mơ, một giấc mơ về nơi xưa gặp gỡ, nơi Người trở về một sớm nào không nhớ, khoác trên mình vẫn màu áo ngày xưa đó, vẫn đôi mắt dịu dàng, vẫn nụ cười du miên.

Chỉ là em cứ hay mơ hoài những giấc mơ như thế.

Nỗi nhớ của em và người, đồng vọng trong hình hài của gió. Nhưng chén rượu không còn làm em say khi đã vỡ từ mùa Thu năm ấy. Hoa cúc vườn xưa bây giờ có lẽ vẫn trắng như thế. Em thì cứ mãi chờ một mùa đã chín, gieo khẽ những giọt buồn lên phím cây đàn cũ.

 Tháng năm dài.

Riêng em, vẫn giữ con tim vô miên hoài vọng, không nhận lại những lời yêu đã cũ vì chén rượu cuối ngày chưa đủ để say sưa…


Chỉ là...

...

..

.


- LT -
Đọc tiếp ...