.

1/9/15

• Những ngày thu trong veo...





Tôi thích hình ảnh “mùa hè thẳng đứng” đã từng gặp ở đâu đó.

Tôi chỉ yêu mùa hè, khi nó bước vào mùa giông bão.

Tôi đã tán tụng cái cảnh tượng này rất nhiều bằng văn vẻ của tôi và cả những điều nhảm nhí. Có những trận mưa lớn đầy giông bão và nhiều niềm hoài vọng.

Trong giông bão tôi tìm thấy bình yên, trong chiều ngược gió tôi tĩnh lặng như mặt hồ yên ngủ.
Có những chiều như hôm nay ngồi lắng nghe gió vần vũ và mưa chao chát ngoài cửa sổ.
Nhấm nhẳng. Tôi có nhu cầu nuôi dưỡng nỗi buồn không?

Tôi chợt nhớ về con sông mà tôi đã gọi là cố nhân. Không biết bây giờ cố nhân đó của tôi đã ra sao, những buổi chợ, những cặn bã chưa được lọc kỹ của cuộc sống đã vội vàng ném xuống, có làm nó mất đi vẻ hung bạo và trữ tình mà khoác lên mình bộ đồng phục của bao con sông tiêu biểu khác?

Và sau mỗi cơn mưa lớn có còn một cầu vồng rất thực cứ lặng lẽ hiện ra, cho cái đứa tôi niềm can đảm để đi về phía trước, dù ở phía ấy vẫn có những cơn mưa thật dài?...


Chuyện kể về những mùa nắng trong veo

Chuyện kể những mùa mưa ngủ yên trong lòng phố

Chuyện kể dài những chuyện xưa cũ

Nhạt phai rồi... phố bắc cầu... sang sông...


Mùa lá rụng lấp đầy con đường nhỏ... “Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố…” Quên mất lối về… …quên cả chuyện ngày xưa…



"Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế
Chỉ em là đã khác với em xưa..."





Đọc tiếp ...