.

19/8/15

• Ngột ngạt. Và đi...




2h sáng…

Không gian vắng lặng đến man dại lòng người. Vắng lặng đến trong veo khoảng không ngoài kia. Đến nỗi, nghe rõ cả tiếng lá vừa rơi. Cái âm thanh nó chạm vào nền bê tông nghe rát cả màn đêm. Và những nghĩ suy bắt đầu ồn ào không chịu nỗi. Mọi thứ bắt đầu cuồng loạn và rối tung.

Tôi như bị nhấn chìm trong bể nước vô hình, ngột ngạt và yếu đuối. Tôi cố ngoi lên, vẫy đạp nhưng vẫn chìm sâu trong cái trong veo hoang dại đó.

Cảm giác có một nỗi buồn nhẹ vừa đi ngang qua hai vai. Mộ cái gì đó vừa vụt mất vào hư vô. Không để lại dấu vết.

Đêm vẫn trong veo ngoài kia, mà tôi, thì vẫn đục ngầu những nỗi buồn năm tháng.


* * *

Một ngày, cảm giác rất mệt mỏi và trống trải.
 Không phải là bên cạnh tôi không có ai thân thiết, mà là, tôi thèm cái cảm giác thoát khỏi hiện thực này. 

Tôi muốn lao đi trong hơi nóng hằng học của phố xá, của trời tháng tám oi nồng. Tôi muốn đi xuyên qua cái khó chịu đó, và tới một miền quê xa lắc xa lơ nào đó. Nơi không ai biết tôi và tôi cũng chẳng cần biết ai. 

Nơi đó tôi sẽ biến mình thành một cánh chim lạc loài, hít thở cái bao la của đất trời nơi đây. 

Vui say rồi về...




Đọc tiếp ...

13/8/15

• Đêm...







1:48AM.

Đêm.

Nhận được câu hỏi ''Đang làm gì đó? '' cũng bật khóc ngon lành.


Mình yếu đuối như thế từ lúc nào vậy?





Đọc tiếp ...

10/8/15

• Để tôi...







" Tôi đi mãi, rồi tôi gặp một người có đôi mắt trong veo ánh bầu trời xanh ngắt và nụ cười sáng như mùa thu. Tôi đi cạnh người, nghe người nói về những miền trời tôi từng qua. Tôi chẳng nói gì, chỉ cười.
Một ngày, người hỏi giấc mơ của tôi là gì. Tôi lắc đầu, cười vào ý nghĩ ngốc nghếch. Người mỉm cười dịu dàng, an ủi tôi bằng cái xiết tay nhẹ. Rồi từ từ rút ra một quả cầu li ti đốm sáng, để vào lòng bàn tay tôi, như bí mật được chia sẻ từ tin tưởng.

Tôi nhìn người.

Tôi đứng dậy.

Và ném giấc mơ về phía rừng sâu với tất cả sức lực có được."


Thu à, Thu ơi. Đến rồi sao? Nhanh quá...

Chờ tôi...




Đọc tiếp ...

2/8/15

• Thời gian tuyệt đẹp...






''Thời điểm tuyệt đẹp nhất trong ngày luôn đến vào khoảng mười một giờ đêm, khi tôi đã bắt đầu lên giường đi ngủ, và luôn luôn điện thoại báo rằng tôi có tin nhắn.
 Bấy giờ mọi mệt mỏi trong ngày đều tan đi cả, thay bằng một giọng nói ấm trầm vang lên cách đó mấy ngàn cây số. Và nếu đó không phải những lời tâm tình thì cũng là một câu chuyện ngắn hoặc một đoạn hát không thể tình cảm hơn.
 Phải nói là bọn con gái sống bằng tinh thần nhiều hơn không khí, và nhiều hơn cả cơm canh thường ngày. Nếu tính như vậy thì hẳn tôi luôn ăn hai bữa một ngày: vào mười một giờ đêm và sáu giờ sáng. 

Mỗi ngày sẽ có những món khác nhau, khi thì cơm lứt khi thì xôi lúc là bánh bò hoặc chè trôi nước. Cũng có những món lặp đi lặp lại như xin chào, em ngủ ngon không, hoặc hôm nay em sẽ làm gì,… 

Nhưng bao giờ cũng là những thức tuyệt ngon để nuôi dưỡng một trái tim háu đói. Nếu như người ta đã từng trải qua những ngày chán ăn hoặc không có gì để ăn, rồi bỗng dưng được mang đến toàn các món ngon lành, giản dị, thì người ta sẽ sung sướng bật dậy, ăn uống ngon lành và hạnh phúc. 

Tôi bây giờ đang cảm thấy vô cùng no đủ như vậy đấy. ''




Đọc tiếp ...