2h sáng…
Không gian vắng lặng đến man dại lòng người. Vắng lặng đến trong veo khoảng không ngoài kia. Đến nỗi, nghe rõ cả tiếng lá vừa rơi. Cái âm thanh nó chạm vào nền bê tông nghe rát cả màn đêm. Và những nghĩ suy bắt đầu ồn ào không chịu nỗi. Mọi thứ bắt đầu cuồng loạn và rối tung.
Tôi như bị nhấn chìm trong bể nước vô hình, ngột ngạt và yếu đuối. Tôi cố ngoi lên, vẫy đạp nhưng vẫn chìm sâu trong cái trong veo hoang dại đó.
Cảm giác có một nỗi buồn nhẹ vừa đi ngang qua hai vai. Mộ cái gì đó vừa vụt mất vào hư vô. Không để lại dấu vết.
Đêm vẫn trong veo ngoài kia, mà tôi, thì vẫn đục ngầu những nỗi buồn năm tháng.
* * *
Một ngày, cảm giác rất mệt mỏi và trống trải.
Không phải là bên cạnh tôi không có ai thân thiết, mà là, tôi thèm cái cảm giác thoát khỏi hiện thực này.
Tôi muốn lao đi trong hơi nóng hằng học của phố xá, của trời tháng tám oi nồng. Tôi muốn đi xuyên qua cái khó chịu đó, và tới một miền quê xa lắc xa lơ nào đó. Nơi không ai biết tôi và tôi cũng chẳng cần biết ai.
Nơi đó tôi sẽ biến mình thành một cánh chim lạc loài, hít thở cái bao la của đất trời nơi đây.
Vui say rồi về...