.
31/12/15
11/12/15
2/12/15
• Tháng Mười Hai...
Tháng mười hai
Cơn gió nhà ai
Đi lạc
Qua trời
Người hát rong
Thôi cười
Thôi cả suy nghĩ cũ
Tự nhiên ủ rũ
Thương mình
Thương ai
Thương cả mảnh tình
Long đong…
Tháng mười hai
Liễu rủ
Hồ dài
Buồn như mạng nhện
Giăng ngoài ưu tư
Đứa con hư
Trở về
Lầm lụi
Bóng mẹ đổ dài
Trần trụi thời gian…
Tháng mười hai
Miên man
Li rượu cũ
Câu chuyện hoàng tử
Lĩnh kiếm
Vua ban
Đánh trận xa ngàn
Mười năm biệt xứ
Đêm nằm không ngủ
Nhớ cô gái quê nhà
Giấc mơ kiệu hoa
Ngàn năm tan biến…
Tháng mười hai
Hà Nội hiền
Như chàng trai
Như cô gái
Yêu nhau
Lặng gió mùa đông
Trao sợi chỉ hồng
Thì thầm đính ước
Duyên này thắm đỏ
Dẫu ngàn cách trở
Vẫn tìm về nhau…
Tháng mười hai
Thời gian trôi mau
Vơi dần cuốn lịch
Đời như vở kịch
Mỗi lúc sang trang
Người lại hoang mang
Như đêm mờ tỏ
Chẳng màng hay dở
Tóc bạc thêm rồi
Người như chiếc bóng
Lặng mùa trăng soi
Tháng mười hai
Anh hát ru mình
Ru êm
Ru cả cuộc tình
Buồn tênh…
- Trần Việt Anh -
17/11/15
8/11/15
• ' Chỉ là em giấu đi...'
“Người đến tìm ta để nói lại những lời đã cũ
Rượu đã nhạt còn rót vào chén vỡ
làm sao mà ta say…?”
Em cũng không biết nỗi nhớ của em ở đâu ngoài những nơi người thường đến. Nơi góc con đường xưa hay nơi quán cafe úa màu thời gian nhưng vẫn mang trong mình vây kín niệm tình riêng?
Nỗi nhớ của em hình như thường trú ngụ trong những nốt mùa đầy dư vị, trong những hình hài dáng dấp không tên. Cảm giác đó tựa hồ như khói, tựa hồ như sương, luyến lưu đôi bàn chân em mỏi mệt.
Em đã bước qua những mỏi mòn để cành xanh sau mùa gió lạnh, bao nhiêu năm qua dường như chỉ có nỗi nhớ là không thay đổi. Không lạc vào những tính toan. Không lạc vào ủ ê. Dẫu cuộc sống đôi phút vẫn tịnh yên, không đau không nhói, nhưng không ít lần em mơ một giấc mơ, một giấc mơ về nơi xưa gặp gỡ, nơi Người trở về một sớm nào không nhớ, khoác trên mình vẫn màu áo ngày xưa đó, vẫn đôi mắt dịu dàng, vẫn nụ cười du miên.
Chỉ là em cứ hay mơ hoài những giấc mơ như thế.
Nỗi nhớ của em và người, đồng vọng trong hình hài của gió. Nhưng chén rượu không còn làm em say khi đã vỡ từ mùa Thu năm ấy. Hoa cúc vườn xưa bây giờ có lẽ vẫn trắng như thế. Em thì cứ mãi chờ một mùa đã chín, gieo khẽ những giọt buồn lên phím cây đàn cũ.
Tháng năm dài.
Riêng em, vẫn giữ con tim vô miên hoài vọng, không nhận lại những lời yêu đã cũ vì chén rượu cuối ngày chưa đủ để say sưa…
Chỉ là...
...
..
.
- LT -
1/9/15
• Những ngày thu trong veo...
Tôi thích hình ảnh “mùa hè thẳng đứng” đã từng gặp ở đâu đó.
Tôi chỉ yêu mùa hè, khi nó bước vào mùa giông bão.
Tôi đã tán tụng cái cảnh tượng này rất nhiều bằng văn vẻ của tôi và cả những điều nhảm nhí. Có những trận mưa lớn đầy giông bão và nhiều niềm hoài vọng.
Trong giông bão tôi tìm thấy bình yên, trong chiều ngược gió tôi tĩnh lặng như mặt hồ yên ngủ.
Có những chiều như hôm nay ngồi lắng nghe gió vần vũ và mưa chao chát ngoài cửa sổ.
Nhấm nhẳng. Tôi có nhu cầu nuôi dưỡng nỗi buồn không?
Tôi chợt nhớ về con sông mà tôi đã gọi là cố nhân. Không biết bây giờ cố nhân đó của tôi đã ra sao, những buổi chợ, những cặn bã chưa được lọc kỹ của cuộc sống đã vội vàng ném xuống, có làm nó mất đi vẻ hung bạo và trữ tình mà khoác lên mình bộ đồng phục của bao con sông tiêu biểu khác?
Và sau mỗi cơn mưa lớn có còn một cầu vồng rất thực cứ lặng lẽ hiện ra, cho cái đứa tôi niềm can đảm để đi về phía trước, dù ở phía ấy vẫn có những cơn mưa thật dài?...
Chuyện kể về những mùa nắng trong veo
Chuyện kể những mùa mưa ngủ yên trong lòng phố
Chuyện kể dài những chuyện xưa cũ
Nhạt phai rồi... phố bắc cầu... sang sông...
Mùa lá rụng lấp đầy con đường nhỏ... “Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố…” Quên mất lối về… …quên cả chuyện ngày xưa…
"Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế
Chỉ em là đã khác với em xưa..."
19/8/15
• Ngột ngạt. Và đi...
2h sáng…
Không gian vắng lặng đến man dại lòng người. Vắng lặng đến trong veo khoảng không ngoài kia. Đến nỗi, nghe rõ cả tiếng lá vừa rơi. Cái âm thanh nó chạm vào nền bê tông nghe rát cả màn đêm. Và những nghĩ suy bắt đầu ồn ào không chịu nỗi. Mọi thứ bắt đầu cuồng loạn và rối tung.
Tôi như bị nhấn chìm trong bể nước vô hình, ngột ngạt và yếu đuối. Tôi cố ngoi lên, vẫy đạp nhưng vẫn chìm sâu trong cái trong veo hoang dại đó.
Cảm giác có một nỗi buồn nhẹ vừa đi ngang qua hai vai. Mộ cái gì đó vừa vụt mất vào hư vô. Không để lại dấu vết.
Đêm vẫn trong veo ngoài kia, mà tôi, thì vẫn đục ngầu những nỗi buồn năm tháng.
* * *
Một ngày, cảm giác rất mệt mỏi và trống trải.
Không phải là bên cạnh tôi không có ai thân thiết, mà là, tôi thèm cái cảm giác thoát khỏi hiện thực này.
Tôi muốn lao đi trong hơi nóng hằng học của phố xá, của trời tháng tám oi nồng. Tôi muốn đi xuyên qua cái khó chịu đó, và tới một miền quê xa lắc xa lơ nào đó. Nơi không ai biết tôi và tôi cũng chẳng cần biết ai.
Nơi đó tôi sẽ biến mình thành một cánh chim lạc loài, hít thở cái bao la của đất trời nơi đây.
Vui say rồi về...
13/8/15
10/8/15
• Để tôi...
" Tôi đi mãi, rồi tôi gặp một người có đôi mắt trong veo ánh bầu trời xanh ngắt và nụ cười sáng như mùa thu. Tôi đi cạnh người, nghe người nói về những miền trời tôi từng qua. Tôi chẳng nói gì, chỉ cười.
Một ngày, người hỏi giấc mơ của tôi là gì. Tôi lắc đầu, cười vào ý nghĩ ngốc nghếch. Người mỉm cười dịu dàng, an ủi tôi bằng cái xiết tay nhẹ. Rồi từ từ rút ra một quả cầu li ti đốm sáng, để vào lòng bàn tay tôi, như bí mật được chia sẻ từ tin tưởng.
Tôi nhìn người.
Tôi đứng dậy.
Và ném giấc mơ về phía rừng sâu với tất cả sức lực có được."
Thu à, Thu ơi. Đến rồi sao? Nhanh quá...
Chờ tôi...
2/8/15
• Thời gian tuyệt đẹp...
''Thời điểm tuyệt đẹp nhất trong ngày luôn đến vào khoảng mười một giờ đêm, khi tôi đã bắt đầu lên giường đi ngủ, và luôn luôn điện thoại báo rằng tôi có tin nhắn.
Bấy giờ mọi mệt mỏi trong ngày đều tan đi cả, thay bằng một giọng nói ấm trầm vang lên cách đó mấy ngàn cây số. Và nếu đó không phải những lời tâm tình thì cũng là một câu chuyện ngắn hoặc một đoạn hát không thể tình cảm hơn.
Phải nói là bọn con gái sống bằng tinh thần nhiều hơn không khí, và nhiều hơn cả cơm canh thường ngày. Nếu tính như vậy thì hẳn tôi luôn ăn hai bữa một ngày: vào mười một giờ đêm và sáu giờ sáng.
Mỗi ngày sẽ có những món khác nhau, khi thì cơm lứt khi thì xôi lúc là bánh bò hoặc chè trôi nước. Cũng có những món lặp đi lặp lại như xin chào, em ngủ ngon không, hoặc hôm nay em sẽ làm gì,…
Nhưng bao giờ cũng là những thức tuyệt ngon để nuôi dưỡng một trái tim háu đói. Nếu như người ta đã từng trải qua những ngày chán ăn hoặc không có gì để ăn, rồi bỗng dưng được mang đến toàn các món ngon lành, giản dị, thì người ta sẽ sung sướng bật dậy, ăn uống ngon lành và hạnh phúc.
Tôi bây giờ đang cảm thấy vô cùng no đủ như vậy đấy. ''
27/7/15
• Ngày hôm qua, ta đã làm được gì?
Giữa những bộn bề tư lự , chọn cuộc đời cho chính mình hay chấp nhận cái gọi là định mệnh ? Giữa những phút muộn phiền , có đủ để giữ cho chính mình còn nhìn về phía trước ? Có người buông thả như những con thuyền giấy , mặc dòng chảy cuộc đời đưa đẩy , gọi là phận sống bình yên . Cũng có những con người dù thở dài giữa đêm , vẫn cố gắng tìm cho mình ánh sáng , gọi là không yên phận , hoặc là biết khát khao !
Cũng như trên trời đầy những vì sao , có những vì sao nhỏ nhoi nhưng luôn cố gắng gửi đến mắt người ánh sáng , cũng có những hành tinh thật lớn , chịu khuất mình ở những chốn xa xăm .
Cuộc sống là một chặng đường dài . Sẽ là hối hận ? Sẽ là xót xa ? Hay là một ánh mắt rạng ngời , hạnh phúc với những gì đã chọn ?
Có lẽ chẳng có ai và chẳng bao giờ phân biệt được , làm gì , đi đâu có lẽ chỉ là thoả mãn lòng mình thôi ! Bình yên chấp nhận cuộc đời là hạnh phúc , biết chấp nhận những gì mình có , theo đuổi những đam mê , những ước mơ cũng là niềm vui , có điều gì đó để làm , có ai đó để yêu thương và có điều gì đó để hi vọng ...
Ừ ! Hạnh phúc ở trong lòng…
Cũng như trên trời đầy những vì sao , có những vì sao nhỏ nhoi nhưng luôn cố gắng gửi đến mắt người ánh sáng , cũng có những hành tinh thật lớn , chịu khuất mình ở những chốn xa xăm .
Cuộc sống là một chặng đường dài . Sẽ là hối hận ? Sẽ là xót xa ? Hay là một ánh mắt rạng ngời , hạnh phúc với những gì đã chọn ?
Có lẽ chẳng có ai và chẳng bao giờ phân biệt được , làm gì , đi đâu có lẽ chỉ là thoả mãn lòng mình thôi ! Bình yên chấp nhận cuộc đời là hạnh phúc , biết chấp nhận những gì mình có , theo đuổi những đam mê , những ước mơ cũng là niềm vui , có điều gì đó để làm , có ai đó để yêu thương và có điều gì đó để hi vọng ...
Ừ ! Hạnh phúc ở trong lòng…
10/7/15
7/7/15
• Hâm dở
1. Bạn Nắng đã trở lại, chắc sẽ lợi hại hơn xưa . :)
2. Dù đến nửa năm không viết blog, nhưng bạn Nắng vẫn âm thầm theo dõi bài viết của mấy bạn blog ở đây đó nha. Ai buồn, ai vui, ai khó thở, Nắng đều biết hết :))
3. Có 1 bạn nào đó giấu tên, dùng trình duyệt Safari(hệ điều hành Iphone) gần cả tháng nay vào blog mình thường xuyên, lại còn rất chăm chỉ lục lại những bài viết xưa cũ để đọc nữa.
Bạn có vào đây đọc được những dòng này thì để lại 1 cái tên cho mình nhé. :)
4. Bạn Nắng đi lâu thế, có ai nhớ Nắng không? :P
Có thì cứ thú nhận tự nhiên đi ha :)
18/6/15
• Con.Chữ.
Tôi là đứa con gái thiếu cảm giác an toàn. Vì thế không thể ở lại một chỗ quá lâu. Có ám ảnh sẽ lộ mình ra ngoài ánh sáng. Lâu không trò chuyện sẽ rơi vào trạng thái trầm cảm, xung quanh xuất hiện toàn ảo giác.
Nên phải ra sức tâm tình với những người lạ mặt, con chữ là cứu cánh duy nhất của tôi với thế giới này.
-Dzei-
15/5/15
2/4/15
• B.D
'' Sự thật là năm vẫn trôi đi mải miết, và tuổi đời ta cứ thế mà đếm lên theo. Nhưng ngày tháng vẫn cứ trở lại hoài để nhắc rằng ta từng là đứa trẻ.
Dù đây là lần sinh nhật thứ bao nhiêu đi nữa, thì cũng hãy ăn mừng một cách hân hoan và hồn nhiên như một đứa trẻ.
Và hãy giữ luôn đứa trẻ ấy trong tim mình. Bởi tôi nhớ có ai đó đã nói:“ Tuổi của ta là tuổi của trái tim….”
10/3/15
8/2/15
'Cuộc đời thật khéo xô đẩy'
Vì cuộc sống này rộng mênh mông. Vì thế giới này quá đông người. Thế nên, càng ngày duyên số càng dễ bị thất lạc...
Xoay lưng lại cũng đánh mất nhau, nhắm mắt cũng bỏ lỡ thành trái tim dang dở, nghiêng người là vô tình lướt qua vội vã. Chỉ cần chậm một bước là xa vô vàn. Chỉ cần chần chừ nắm giữ là người ta đã hòa lẫn giữa biển người lạ. Chỉ cần im lặng cũng đủ làm khoảng cách rất dài...
- Lê Nguyễn Nhật Linh -
25/1/15
• Câu chuyện Mùa Gió.
Mùa đi qua vội vàng trên phố…
Mùa đi qua, cũng chẳng bao giờ lưu luyến gì. Không nhớ, không thương không đau khổ và cả hạnh phúc. Mùa chỉ đến như là nhiệm vụ phải mang, định mệnh phải làm. Mùa không chọn cho mình một ai hay giữ cho mình một điều gì. Chỉ đến và đi. Giữa dòng đời này.
Anh và em, như Mùa nào đó trong năm, lác đác heo may rơi trên những phiến lá buồn. Rồi đi qua phố xá không Mùa.
Anh đi và em đi. Chỉ giữ cho nhau chút nhẹ nhàng rằng Mùa sau ta lại gặp nhau.
Vậy thôi…
Mùa đi qua, cũng chẳng bao giờ lưu luyến gì. Không nhớ, không thương không đau khổ và cả hạnh phúc. Mùa chỉ đến như là nhiệm vụ phải mang, định mệnh phải làm. Mùa không chọn cho mình một ai hay giữ cho mình một điều gì. Chỉ đến và đi. Giữa dòng đời này.
Anh và em, như Mùa nào đó trong năm, lác đác heo may rơi trên những phiến lá buồn. Rồi đi qua phố xá không Mùa.
Anh đi và em đi. Chỉ giữ cho nhau chút nhẹ nhàng rằng Mùa sau ta lại gặp nhau.
Vậy thôi…
Có một Mùa đang đi vào thành phố, chen chân trên những lối đi rộn rã những điều không tên gọi. Mùa lướt qua trên những hè phố rộng dài với những quán cóc lưa thưa. Mùa ghé đợi những bước chân không tên trên những chổ ngồi vắng lặng đơn điệu. Chờ một điều gì đó như là Mùa đi qua đây.
Chờ những cơn gió.
Có một cơn gió cũng vô tình ngược chiều vào thành phố. Gió ve vãn những bước chân son lướt qua. Gió lùa vào làn tóc rối rít những đam mê vụng về. Gió thoảng một lời thì thầm như là Gió.
Lời thì thầm của Mùa về.
Gió đi qua những điều không tên gọi. Gió lặng nhìn và tìm kiếm những khoảng trống. Gió đã gặp Mùa trên những góc phố. Nơi những quán cóc đơn điệu. Nơi những câu chuyện hè phố được nghe ra.
Câu chuyện Mùa Gió…
6/1/15
• Hạnh phúc đơn sơ.
Tôi không có đủ đầy những thứ tôi thích, tôi muốn, và tôi cần nhưng tôi yêu tất cả những gì mà mình đang có.
Ít thôi…
Một vài người bạn.
Dăm ba kỷ niệm về những bóng hình đã qua.
Một tâm hồn không đến nỗi khô cạn.
Một đam mê, mặc dù nó không làm tôi giàu có gì.
Một vài người bạn mới quen, dù biết thời gian sẽ xóa nhòa đi hiện tại, khi mà trí nhớ con người là hữu hạn.
Cái gọi là tình yêu của tôi chỉ có bấy nhiêu thôi.
Vậy là đủ đầy cho một hạnh phúc giản dị trong tôi rồi…
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)