Kí ức đi về giữa hai bờ bến mơ hồ này. Bước chân này đi qua thì bước chân
khác lại về. Chập chờn nhớ, chập chờn quên, giẫm đạp lên nhau. Sự chênh vênh
đó, đôi khi chỉ là nhạt nhòa giữa dòng kí ức.
Đôi khi tưởng rằng ta quên, nhưng
dĩ vãng vẫn
là còn đó quanh nỗi nhớ.
Và có đôi khi tưởng rằng ta nhớ, nhưng khoảng trời kí
ức vẫn cứ trống trải mơ hồ, như là không thật vậy. Những cái đó, làm ta nhiều
khi chênh vênh cõi lòng. Ta không xác định được là đang ở nơi nào trong vùng kí
ức của mình nữa.
Chênh vênh, đôi khi chỉ là một trạng thái mơ hồ không xác
định.
Và nhớ, quên là những bến bờ của kí ức…