.

24/9/14

• Bến bờ kí ức.







Kí ức đi về giữa hai bờ bến mơ hồ này. Bước chân này đi qua thì bước chân khác lại về. Chập chờn nhớ, chập chờn quên, giẫm đạp lên nhau. Sự chênh vênh đó, đôi khi chỉ là nhạt nhòa giữa dòng kí ức. 
Đôi khi tưởng rằng ta quên, nhưng dĩ vãng vẫn là còn đó quanh nỗi nhớ. 

Và có đôi khi tưởng rằng ta nhớ, nhưng khoảng trời kí ức vẫn cứ trống trải mơ hồ, như là không thật vậy. Những cái đó, làm ta nhiều khi chênh vênh cõi lòng. Ta không xác định được là đang ở nơi nào trong vùng kí ức của mình nữa. 
Chênh vênh, đôi khi chỉ là một trạng thái mơ hồ không xác định. 

Và nhớ, quên là những bến bờ của kí ức…



Đọc tiếp ...

17/9/14

• Vì còn thương...



Đối lập với yêu thương không phải là ghét bỏ, mà là sự thờ ơ.
Bởi còn thương nên mới bực dọc, dằn vặt vì chưa thể nào quên hẳn nhau trong trí nhớ, chứ thờ ơ rồi thì còn cần chi hằn hộc bằng những lời giả lơ: "Xin lỗi, ai vậy!?"

- Anh Khang -






Đọc tiếp ...

12/9/14

• Trước ngày đổi gió.



- Dù ai đó nắm tay cậu và bảo đừng đi, cậu vẫn sẽ quay bước và tiếp tục cuộc hành trình của mình cơ mà. Đôi khi người ta không thể nói hay làm điều mình muốn, vì sợ chúng trở thành gánh nặng và khiến cậu khó xử. Đó chẳng phải là lý do cậu không muốn gắn bó với một người nào đó sao?

- Đúng! Nhưng tớ vẫn ước giá ai đó nắm lấy tay tớ và bảo đừng đi. Giá có người đã làm như vậy. Để suốt hành trình sau đó không còn cảm giác buồn bã khi không ai đợi tớ trở về. Chỉ thế thôi mà cũng không được hả?

-  Như thế thì thật ích kỷ đấy N à!

...





Đọc tiếp ...

4/9/14

• Thu...(2014)





Mùa thu về khẽ khàng nơi góc phố rêu phong. Có kẻ đứng bên đường tập nói lời hạnh phúc, đợi thu về táp hết nỗi cô đơn...
 Đứng bên thu, và mơ về một tháng Chạp lạnh đến buốt người, mơ về "người tình" mùa đông dịu dàng chung thủy...

Tự hỏi, tôi có đủ bao dung để cười nhạt? Và đủ kiên nhẫn để chờ?
 
 Lời ru tháng Chín khẽ phả vào mỗi giấc mơ đêm, để kẻ si tình phải bồi hồi rơi nước mắt...

 Lối cũ mênh mang màu nắng nhạt, thơm mùi cỏ mới, ướt nỗi nhớ miên du...

 Một người đứng bên kia bờ thác trắng, một người đứng bên này – trông lạnh giá bàn tay...
Có những thứ, càng cố với lấy, càng thấy nó chạy xa – đủ để biết rằng, buông tay là điều nên làm nhất...
Có những nỗi nhớ, dài hơn trăm nghìn mùa thu cộng lại – đủ để biết rằng, sẽ đến lúc, mình lụy vì nó mất thôi...

Trung thu.

Đèn lồng.

Phố.

Và những nụ cười đã lỡ đánh rơi.

 Chiếc lược mùa thu chải vào cuộc đời những lời se sẽ: "Hoàng hôn em, tôi gửi một que diêm"...

Thấy những bộn bề dường như trôi đi hết.
  Để lòng ngô nghê như đứa trẻ lên ba...


Đọc tiếp ...