.

30/6/14

• Từ Cỏ...





Mỉm cười và thấy sự bình yên như được vực dậy, nhờ những cảm xúc đẹp đẽ như thế này từ một người bạn tâm giao.
Đọc tiếp ...

17/6/14

• Liệu có đủ dũng cảm để đi hết con đường?






Nhiều lúc, cảm thấy... mệt mỏi quá... Chẳng biết mình đang đứng đâu giữa cuộc đời xoay vần những buồn – vui, sướng – khổ! Uể oải. Rã rời. Đôi lúc không dám đối mặt với chính mình trong gương. Cảm thấy mệt, toàn thân. Cảm thấy đau, đến tận cùng mọi ngõ ngách.

Đọc tiếp ...

15/6/14

• ...



'' Người ta chỉ xấu xa, hư hỏng trước đôi mắt ráo hoảnh của phường ích kỉ; nước mắt là một miếng kính biến hình vũ trụ. ''





Đọc tiếp ...

7/6/14

• Tự nhiên, thèm 1 điếu thuốc !


Tôi không thích chốn đông người, vì sự ồn ào và bấn loạn của đám đông.
Nó làm tôi thành kẻ mất trí, lạc loài.
Tụ tập đôi khi trở thành một thứ diễn đàn, mà ở đó người nói không ai nghe, người nghe không biết ai nói.
Nhưng, tôi thích chốn con người, thích được nhìn ngắm loài người qua lại với những bước chân vội vã hiền từ.
Nói chung, tôi thích ngồi một góc khuất hoặc tối nào đó ngắm nhìn mọi thứ phát ra từ con người.
Nghĩa là, tôi đang nhận lấy nỗi cô đơn. 
 Cái cô đơn của bọn đom đóm bay trong đêm.
 Lập lòe…
 
                                       Nhợt nhạt…
 
                                                                   Và yếu đuối…
 
Chỉ một luồng ánh sáng nhỏ nhoi cũng đủ làm nó tan chảy.
Như không…
 


 
Đọc tiếp ...

2/6/14

• Vội vã..




Cuộc sống này đã quá vội vã, để rồi ta va vào nhau như một điều tất yếu. Nhưng cái lòng người vội vã, chật chội… không yên này mới đẩy đưa nhau về cuối đường rẽ chia.

Sao khi xưa, ta không nhẹ nhàng ngây thơ hơn một tí để bắt nhịp những con tim lặng thầm.

Ta cực đoan suy nghĩ, để làm gì? Để đưa nhau vào đường cùng à?







Đọc tiếp ...