.

29/11/14

• Hương lau. Hương biển. Và 1 ngày chớm đông...




Tôi thả mình đi rong giữa lòng phố vội vàng, ồn ào, náo nhiệt với những phù phiếm quanh co.
Tôi thả mình đi vô định giữa lòng phố với một đôi chân không ràng buộc.

Tôi đến những nơi vô định và những nơi vô tình. Kể cả những nơi chẳng phải là nơi cụ thể. Đến chỉ để mình được đến.Vậy thôi…
Tôi đi qua những đại lộ, những con hẻm, và những mặt người. Vui có. Buồn có. Đăm chiêu có. Mệt mỏi có.
Trên những con đường hoa lệ ấy, hào nhoáng ấy là những phận người bươn chải, lê la trong cái ánh vàng huyễn hoặc đó để tìm kiếm một hào quang giả tạo,mơ hồ ở đằng xa, cái gọi là ngày mai.

Tôi đi và nhận diện lại mình vẫn cứ là vô cùng trước mọi thứ. Tương lai, thực tại và dĩ vãng đều lẫn lộn vào nhau, cuối cùng là không còn gì cả, họa chăng, còn đây những bước chân không có ngày tháng.

 Đi trong sự hôn mê huyễn hoặc. Đi trong tiếng gọi hoang dại lòng mình. Đi trong lạc lõng thênh thang. Đi trong rộn rã vui buồn. Để rồi ngày mai tôi dừng lại,tôi thấy gì đằng xa con đường và đằng sau mình.

Tôi, người bỏ lại nỗi buồn, nỗi đau ở một xó xỉnh nào đó và bước ra đường với nụ cười tươi phơi phới dưới lớp ngụy trang quần áo, mà biết đâu đang khóc dở dang. Hình như chúng ta đang để dành nỗi buồn cho ngày mai để còn mà thủ thỉ với ai kia. Nhiều khi ta sợ nỗi buồn đi hết lấy gì mà nói nữa, nên cứ để dành, nên cứ bám víu vào nó, mang theo nó trong hành trang đời nghiệt ngã.

Đôi chân hoang đã mỏi, tôi vội vàng tạt vào nơi chốn này để cụng với đời ly đen ngòm vội vã. Gác lại ngoài kia những ồn ào qua lại để lọ mọ những cảm giác mê man của lòng. Chất chứa vào cái kho tôi những ú ớ như điên cuồng náo loạn. Tôi đang vô định giữa lòng phố cồn cào.
Tôi đang xô đẩy những nỗi cô đơn ra bên ngoài lòng bàn tay. Vì tôi biết, mình còn có những người  bạn.



'' Em trong tôi nghe hương cỏ lau

Hương cỏ lau để tôi nhớ mãi...''











27.11.2014
Là ngày đáng nhớ của ba chúng tôi của một ngày đầu đông có nắng.

Cảm ơn nàng Lam Khiết và chàng Hồ Hoàng Anh Dũng đã sản xuất và tài trợ những bức ảnh này. :))

Mong rằng một ngày nào đó bộ ba Mặt Tròn của chúng ta sẽ thực hiện được kế hoạch ăn kem mùa đông vào ngày lạnh nhất. :)



Đọc tiếp ...

21/11/14

• Đông đã rơi...




Tôi đã dành cho người rất nhiều đặc ân trong hàng ngàn nỗi đau và niềm kiêu hãnh của mình. Khi mà chỉ cần thì thầm khe khẽ tên người thôi, cũng đã nghe thấy cả một miền êm đềm dịu ngọt. 
Những giấc mơ không muốn tỉnh, những tháng ngày biêng biếc tóc xanh, những cung đường hoa rơi nhuộm trắng trời chiều, chỉ để gặp gỡ và biệt li, chỉ để tìm thấy rồi lại vô tình đánh mất… 

Ký ức trở thành những điều tươi đẹp nhất, cho dù là buồn hay vui, cho dù những gì mình có hiện tại cũng là những điều mình mất đi để bước tiếp sau này… 

 Ô cửa sớm nay xiên nghiêng những hạt mưa ngọt lịm, thấy lòng mình thong thả, tưởng như chỉ cần quay lại là ôm trọn lấy yêu thương. Cái chữ “thương” ấy cứ chạm vào là thấy nghẹn, thấy bâng khuâng những hờn trách, những nghẹn ngào thương nhớ đóng rêu. 

Lại chợt nhớ đến những ngày mưa của những mùa đã cũ. Thôi thì đành bỡ ngỡ một mình âm thầm với những mưa rơi…
 Cũng bởi tại vì thương, nên cứ  bỏ đi như thế rồi vặn tay mình chới với những ngày mưa… Mưa rồi lại mưa, thành phố này vẫn vậy…
___


“K à, K đã tìm được người cùng ăn hạt dẻ nóng ngày đông chưa?…

Thôi, K về đi, con dế ngủ quên rồi”…


Mọi thứ thật tình cờ, những lần đầu tiên ấy, những ước định trong quá khứ của những mùa đông năm ấy…

Cứ thương hoài, thương mãi. "Thương cả đắm say bàng hoàng, cả đắng cay và nồng nàn, cả những lầm than”…


[ Ngày đi vào cơn mơ hồ xám xịt mùa đông ]






Đây là bức ảnh nàng P.T chụp tôi nhân ngày khó quên nhất cuộc đời 20.11.2014




Đọc tiếp ...

13/11/14

• Đừng buồn nữa em...





Đừng buồn nữa em, trên đường trần mê mỏi, nện gót buồn xuống năm tháng nào đau.
 
Bóng chiều tà lê trên cát sỏi, bàn chân nào vừa mới đi qua niềm thương.

Đừng buồn nữa em, lẽ nhân tình thế thái vội vã, ánh mắt nào đăm chiêu trong đêm rớt xuống.

 
Cơn mơ lang thang chốn nào, quàng tay ôm trọn khoảng không trống trải.

Nước mắt nào rơi nước mắt nào vừa khô, đẫm thấm nơi xa này rồi.

Đừng buồn nữa em, bàn tay nào vừa buông lơi, ngập ngừng bờ môi nói vội lời tạm biệt.

 
Cơn gió nào vừa thổi qua đêm muộn, một người vừa xa một người về gần.

 
Tiếng nói nào lặng im những ngôn từ, chỉ có con tim này xuyên thấu.

 
Thương yêu rồi lại là thương yêu, chẳng thể nào nói được vì sao và vì sao.

Những vụn nát ngoài kia đâu phải là gai nhọn, sao mãi cứa vào đời em.



Đừng buồn nữa em, xót xa em vừa trôi qua đêm vắng, lệ nào cũng đã vừa rơi trên khô lạnh này.

 
Quanh em dù cạn niềm thương, ở nơi xa này vẫn còn đó một vòng tay đợi.

Thành phố nào đông vui chợt buồn, ngày nào xa rời cũng về gần đôi tay.

Đừng buồn nữa em, đôi chân nào đi lặng lẽ, trái tim vẫn nặng một hình bóng mang theo về.

Chuyện đời thế gian chồng chất, vun xây rồi xụp đổ lẽ thường con người.

Dòng đời trôi nhanh mặc chuyện đời, biết ai ở lại với em là đủ đầy rồi.

Đừng buồn nữa em, quá khứ đi qua còn đó là kỷ niệm, yêu thương cũ để biết là trân trọng.

Khoảng lặng nào về trong tim non mềm, vụn vỡ những tâm tư loang bóng.

Chiếc lá nào khô vừa bay ngang qua, đôi tay nào vừa biết mình run rẩy.

Đêm dài phủ mờ thành phố, ngày về nắng vàng trải rộng những lối đi.

Chờ đợi nào chờ đợi vừa xa, có tâm tư vừa chạm một tâm tư...


 
Đừng buồn nữa em, kí ức chỉ mãi là kí ức thôi...


 Trời hửng đông rồi, nhắm mắt và tận hưởng một mùa an yên...





Đọc tiếp ...