Tôi thả mình đi rong giữa lòng phố vội vàng, ồn ào, náo nhiệt với những phù
phiếm quanh co.
Tôi thả mình đi vô định giữa lòng phố với một đôi chân không ràng buộc.
Tôi đến những nơi vô định và những nơi vô tình. Kể cả những nơi chẳng phải
là nơi cụ thể. Đến chỉ để mình được đến.Vậy thôi…
Tôi đi qua những đại lộ, những con hẻm, và những mặt người. Vui có. Buồn có.
Đăm chiêu có. Mệt mỏi có.
Trên những con đường hoa lệ ấy, hào nhoáng ấy là những phận người bươn chải,
lê la trong cái ánh vàng huyễn hoặc đó để tìm kiếm một hào quang giả tạo,mơ hồ
ở đằng xa, cái gọi là ngày mai.
Tôi đi và nhận diện lại mình vẫn cứ là vô cùng trước mọi thứ. Tương lai, thực
tại và dĩ vãng đều lẫn lộn vào nhau, cuối cùng là không còn gì cả, họa chăng,
còn đây những bước chân không có ngày tháng.
Đi trong sự hôn mê huyễn hoặc. Đi
trong tiếng gọi hoang dại lòng mình. Đi trong lạc lõng thênh thang. Đi trong
rộn rã vui buồn. Để rồi ngày mai tôi dừng lại,tôi thấy gì đằng xa con đường và
đằng sau mình.
Tôi, người bỏ lại nỗi buồn, nỗi đau ở một xó xỉnh nào đó và bước ra đường
với nụ cười tươi phơi phới dưới lớp ngụy trang quần áo, mà biết đâu đang khóc
dở dang. Hình như chúng ta đang để dành nỗi buồn cho ngày mai để còn mà thủ thỉ
với ai kia. Nhiều khi ta sợ nỗi buồn đi hết lấy gì mà nói nữa, nên cứ để dành,
nên cứ bám víu vào nó, mang theo nó trong hành trang đời nghiệt ngã.
Đôi chân hoang đã mỏi, tôi vội vàng tạt vào nơi chốn này để cụng với đời ly
đen ngòm vội vã. Gác lại ngoài kia những ồn ào qua lại để lọ mọ những cảm giác
mê man của lòng. Chất chứa vào cái kho tôi những ú ớ như điên cuồng náo loạn.
Tôi đang vô định giữa lòng phố cồn cào.
Tôi đang xô đẩy những nỗi cô đơn ra bên ngoài lòng bàn tay. Vì tôi biết,
mình còn có những người
bạn.
'' Em trong tôi nghe hương cỏ lau
Hương cỏ lau để tôi nhớ mãi...''
27.11.2014
Là ngày đáng nhớ của ba chúng tôi của một ngày đầu đông có nắng.
Mong rằng một ngày nào đó bộ ba Mặt Tròn của chúng ta sẽ thực hiện được kế hoạch ăn kem mùa đông vào ngày lạnh nhất. :)
Đọc tiếp ...