.

16/12/14

• Christmas 2014...







'' Không cần tuyết trắng mới biết là mùa đông
Không cần những cây thông mới biết chúng ta vẫn khát khao nhận những món quà trong cuộc sống
Không cần những tiếng chuông vang lên mới biết trái tim kia vẫn còn đập
Không cần tháng 12 trở về mới biết mình đã từng đánh mất những mùa Giáng Sinh…


Khi một người biết cách đứng trong mùa Giáng sinh
là yêu thương vẫn còn đâu đó để len vào…''


Đọc tiếp ...

11/12/14

• Ich vermisse Sie...












Đọc tiếp ...

4/12/14

• Mùa đông trắng xóa...






Tôi lại đi về trên con đường này, một ngày mùa đông đã khác xưa. Trời xám màu mây. Gió lạnh nhè nhẹ bay qua trời. Lòng tôi chợt miên man rơi vào vùng trắng xóa của kí ức mình. Nơi đó, tôi không có gì để nhớ, chỉ có quên và quên.

Tôi nhớ, nhưng chẳng biết mình đang nhớ gì. Tôi quên, nhưng chẳng biết rằng mình đang nhớ một cách vô vọng. Tôi quay đi trong vùng vẫy trắng xóa. Những trắng xóa, đôi khi khó chịu còn hơn cả màu đen đặt của kí ức.

Trắng xóa, đưa tôi rơi vào trạng thái lơ lửng giữa thinh không vắng lạnh của mùa đông. Rơi không rơi, bay không bay… chợt trống trãi rỗng tếch nhớ. Chẳng thể định dạng được cảm xúc, tròn hay méo mó… trong tâm hồn mình.

Nỗi nhớ, cứ lăn đi trong vùng trắng xóa. Xa dần. Xa dần… Cuối cùng để lại trong tôi một vũng hư không.

Tôi đang chìm dần vào vũng lầy trắng xóa của hố sâu kí ức…

 
[Một ngày đông. Ngu ngơ. Nói nhảm.] 
 
 
 
 
Đọc tiếp ...

29/11/14

• Hương lau. Hương biển. Và 1 ngày chớm đông...




Tôi thả mình đi rong giữa lòng phố vội vàng, ồn ào, náo nhiệt với những phù phiếm quanh co.
Tôi thả mình đi vô định giữa lòng phố với một đôi chân không ràng buộc.

Tôi đến những nơi vô định và những nơi vô tình. Kể cả những nơi chẳng phải là nơi cụ thể. Đến chỉ để mình được đến.Vậy thôi…
Tôi đi qua những đại lộ, những con hẻm, và những mặt người. Vui có. Buồn có. Đăm chiêu có. Mệt mỏi có.
Trên những con đường hoa lệ ấy, hào nhoáng ấy là những phận người bươn chải, lê la trong cái ánh vàng huyễn hoặc đó để tìm kiếm một hào quang giả tạo,mơ hồ ở đằng xa, cái gọi là ngày mai.

Tôi đi và nhận diện lại mình vẫn cứ là vô cùng trước mọi thứ. Tương lai, thực tại và dĩ vãng đều lẫn lộn vào nhau, cuối cùng là không còn gì cả, họa chăng, còn đây những bước chân không có ngày tháng.

 Đi trong sự hôn mê huyễn hoặc. Đi trong tiếng gọi hoang dại lòng mình. Đi trong lạc lõng thênh thang. Đi trong rộn rã vui buồn. Để rồi ngày mai tôi dừng lại,tôi thấy gì đằng xa con đường và đằng sau mình.

Tôi, người bỏ lại nỗi buồn, nỗi đau ở một xó xỉnh nào đó và bước ra đường với nụ cười tươi phơi phới dưới lớp ngụy trang quần áo, mà biết đâu đang khóc dở dang. Hình như chúng ta đang để dành nỗi buồn cho ngày mai để còn mà thủ thỉ với ai kia. Nhiều khi ta sợ nỗi buồn đi hết lấy gì mà nói nữa, nên cứ để dành, nên cứ bám víu vào nó, mang theo nó trong hành trang đời nghiệt ngã.

Đôi chân hoang đã mỏi, tôi vội vàng tạt vào nơi chốn này để cụng với đời ly đen ngòm vội vã. Gác lại ngoài kia những ồn ào qua lại để lọ mọ những cảm giác mê man của lòng. Chất chứa vào cái kho tôi những ú ớ như điên cuồng náo loạn. Tôi đang vô định giữa lòng phố cồn cào.
Tôi đang xô đẩy những nỗi cô đơn ra bên ngoài lòng bàn tay. Vì tôi biết, mình còn có những người  bạn.



'' Em trong tôi nghe hương cỏ lau

Hương cỏ lau để tôi nhớ mãi...''











27.11.2014
Là ngày đáng nhớ của ba chúng tôi của một ngày đầu đông có nắng.

Cảm ơn nàng Lam Khiết và chàng Hồ Hoàng Anh Dũng đã sản xuất và tài trợ những bức ảnh này. :))

Mong rằng một ngày nào đó bộ ba Mặt Tròn của chúng ta sẽ thực hiện được kế hoạch ăn kem mùa đông vào ngày lạnh nhất. :)



Đọc tiếp ...

21/11/14

• Đông đã rơi...




Tôi đã dành cho người rất nhiều đặc ân trong hàng ngàn nỗi đau và niềm kiêu hãnh của mình. Khi mà chỉ cần thì thầm khe khẽ tên người thôi, cũng đã nghe thấy cả một miền êm đềm dịu ngọt. 
Những giấc mơ không muốn tỉnh, những tháng ngày biêng biếc tóc xanh, những cung đường hoa rơi nhuộm trắng trời chiều, chỉ để gặp gỡ và biệt li, chỉ để tìm thấy rồi lại vô tình đánh mất… 

Ký ức trở thành những điều tươi đẹp nhất, cho dù là buồn hay vui, cho dù những gì mình có hiện tại cũng là những điều mình mất đi để bước tiếp sau này… 

 Ô cửa sớm nay xiên nghiêng những hạt mưa ngọt lịm, thấy lòng mình thong thả, tưởng như chỉ cần quay lại là ôm trọn lấy yêu thương. Cái chữ “thương” ấy cứ chạm vào là thấy nghẹn, thấy bâng khuâng những hờn trách, những nghẹn ngào thương nhớ đóng rêu. 

Lại chợt nhớ đến những ngày mưa của những mùa đã cũ. Thôi thì đành bỡ ngỡ một mình âm thầm với những mưa rơi…
 Cũng bởi tại vì thương, nên cứ  bỏ đi như thế rồi vặn tay mình chới với những ngày mưa… Mưa rồi lại mưa, thành phố này vẫn vậy…
___


“K à, K đã tìm được người cùng ăn hạt dẻ nóng ngày đông chưa?…

Thôi, K về đi, con dế ngủ quên rồi”…


Mọi thứ thật tình cờ, những lần đầu tiên ấy, những ước định trong quá khứ của những mùa đông năm ấy…

Cứ thương hoài, thương mãi. "Thương cả đắm say bàng hoàng, cả đắng cay và nồng nàn, cả những lầm than”…


[ Ngày đi vào cơn mơ hồ xám xịt mùa đông ]






Đây là bức ảnh nàng P.T chụp tôi nhân ngày khó quên nhất cuộc đời 20.11.2014




Đọc tiếp ...

13/11/14

• Đừng buồn nữa em...





Đừng buồn nữa em, trên đường trần mê mỏi, nện gót buồn xuống năm tháng nào đau.
 
Bóng chiều tà lê trên cát sỏi, bàn chân nào vừa mới đi qua niềm thương.

Đừng buồn nữa em, lẽ nhân tình thế thái vội vã, ánh mắt nào đăm chiêu trong đêm rớt xuống.

 
Cơn mơ lang thang chốn nào, quàng tay ôm trọn khoảng không trống trải.

Nước mắt nào rơi nước mắt nào vừa khô, đẫm thấm nơi xa này rồi.

Đừng buồn nữa em, bàn tay nào vừa buông lơi, ngập ngừng bờ môi nói vội lời tạm biệt.

 
Cơn gió nào vừa thổi qua đêm muộn, một người vừa xa một người về gần.

 
Tiếng nói nào lặng im những ngôn từ, chỉ có con tim này xuyên thấu.

 
Thương yêu rồi lại là thương yêu, chẳng thể nào nói được vì sao và vì sao.

Những vụn nát ngoài kia đâu phải là gai nhọn, sao mãi cứa vào đời em.



Đừng buồn nữa em, xót xa em vừa trôi qua đêm vắng, lệ nào cũng đã vừa rơi trên khô lạnh này.

 
Quanh em dù cạn niềm thương, ở nơi xa này vẫn còn đó một vòng tay đợi.

Thành phố nào đông vui chợt buồn, ngày nào xa rời cũng về gần đôi tay.

Đừng buồn nữa em, đôi chân nào đi lặng lẽ, trái tim vẫn nặng một hình bóng mang theo về.

Chuyện đời thế gian chồng chất, vun xây rồi xụp đổ lẽ thường con người.

Dòng đời trôi nhanh mặc chuyện đời, biết ai ở lại với em là đủ đầy rồi.

Đừng buồn nữa em, quá khứ đi qua còn đó là kỷ niệm, yêu thương cũ để biết là trân trọng.

Khoảng lặng nào về trong tim non mềm, vụn vỡ những tâm tư loang bóng.

Chiếc lá nào khô vừa bay ngang qua, đôi tay nào vừa biết mình run rẩy.

Đêm dài phủ mờ thành phố, ngày về nắng vàng trải rộng những lối đi.

Chờ đợi nào chờ đợi vừa xa, có tâm tư vừa chạm một tâm tư...


 
Đừng buồn nữa em, kí ức chỉ mãi là kí ức thôi...


 Trời hửng đông rồi, nhắm mắt và tận hưởng một mùa an yên...





Đọc tiếp ...

29/10/14

• Ta là ai giữa bộn bề cuộc sống?


Cuộc sống là hằng hà sa số những giây phút an nhiên. Chỉ là chúng ta đã lờ đi những bình yên bé nhỏ để mắc kẹt trong hàng trăm thứ mà ta cứ ngỡ là lớn lao. An nhiên như tiếng bước chân của đứa bạn thân, như tiếng băng catset trầm bổng rè rè trong một con ngõ nhỏ mòn vẹt dấu chân người, như tiếng côn trùng rủ rỉ mỗi đêm, như tiếng ta cười mỗi khi nhìn thấy gió...

Tuổi trẻ, ta cứ mặc định cho bản thân phải lao vào những thứ lớn lao to tát, cho đến khi bị chúng quật ngã, ngồi lặng lẽ trong một góc kỷ niệm, đối diện với chừng ấy thứ an nhiên kia, mới thấy lòng hổ thẹn biết chừng nào...





Sự tồn tại của những mảnh ký ức vàng vọt trong miền thời gian vô định khiến ta lao đao với chính những hoài niệm trong lòng…

Nhiều lúc ta chợt hồ nghi liệu ta có thực sự là ai đó của cõi đời này ? Hay chỉ là kẻ đi lạc tới chốn nhân gian để rồi vô tình bị cái hư hư ảo ảo của bụi trần làm vướng bận , để rồi mãi hoài vật lộn trăn trở với hỉ nộ ái ố của đời người , để rồi khổ đau đau khổ trong vương vấn sầu lo ?

Thời gian lướt qua ta như một cơn gió…
Vèo một cái đến , rồi vèo một cái đi ...
Ta chẳng thế níu giữ…


|Phải rất lâu sau mọi đớn đau, ai rồi cũng học được cách trưởng thành hơn, trầm lắng hơn. Để chọn cho mình bình yên không khó, nhưng chấp nhận chối bỏ sự phức tạp thì có mấy ai|
...
Đọc tiếp ...

27/10/14

• Em bỏ lại mùa - Thơ...



  - Cũng lâu rồi, chưa được ai tặng thơ -
Cảm ơn ba nhiều, những kỉ niệm này, con sẽ nhớ mãi. :X


Bạn công nhà ba. :)


Em bỏ lại mùa

Em bỏ lại mùa em bỏ lại tôi
Con phố nằm nghe từng bước xa vời
Em bỏ xuống đời một người thương cũ
Vết thương chưa lành nỗi nhớ mang đi

Em bỏ đời tôi từng chiếc lá vàng
Bay nghiêng một lần qua vùng ký ức
Dĩ vãng của em tôi mang một đời
Bỏ lại sau lưng một mùa quá vãng

Em vẫn là em, tôi vẫn là tôi
Đối diện một lần trong gương lược mới
Em có nghe không tiếng mùa mời gọi
Một lần thôi .. một lần ra đi ..

Tôi sẽ quên em, tôi sẽ quên tôi
Quên mùa xưa cũ quên lặng tiếng cười
Con phố xôn xao thu vàng hơn lá
Lá có quên đi cát bụt mịt mờ ...



Em bỏ lại mùa, tôi bỏ lại ai ..!
 ~ Ong Xa ~

Đọc tiếp ...

24/10/14

• Chocolate...:)


'' I love the pleasure of chocolate
As it melts upon my tongue
It dribbles all through my mouth
And squishes around my gums

I close my eyes for a moment
As my senses are quite aware
Of the delicious wondrous flavor
Of chocolate lingering there

There are so many chocolate flavors
The dark and the medium too
White chocolate is truly scrumptious
Just perfect, my friend, for you

So whenever you need something sweet
You must try this simple treasure
Just pop a morsel into your mouth
And enjoy some chocolate pleasure!  ''







Cảm ơn món quà của một người bạn xa đến nửa vòng Trái Đất. :)



Đọc tiếp ...

20/10/14

• You're the dust in the wind...



You're the star in the sky
You're the wind in the trees
 You never stayed anywhere

Sunshine in my eyes... :)











Đọc tiếp ...

8/10/14

• Em bỏ mùa đi...




Có một người ta gọi là Thương vừa đi ngang qua phố.

Em mang mùa về cho phố xá đông vui đang quạnh quẽ. Em mang mùa về cho những lối rẽ cô đơn. Em mang mùa về cho những bước chân vội vã hiền từ. Em mang mùa về cho những đôi mắt ngầu đục thời gian.

 Em mang mùa về cho những đôi môi khô lạnh. Em mang mùa về cho ta một nỗi nhớ rộn ràng. Em mang mùa về…

Có một người ta gọi là Thương vừa ngồi xuống phố.

Em ngồi xuống quên đi rét mướt đi qua. Em ngồi xuống bụi đường nằm chết bên kia con phố. Em ngồi xuống nắng cũng nhường lối long lanh mắt đợi. Em ngồi xuống lá vàng cũng thôi rơi mà lá xanh thì đong đưa rơi rớt. 


Em ngồi xuống phố xá cũng lặng nhìn. Em ngồi xuống quên một bàn tay vừa mới buông lơi. Em ngồi xuống gió cũng nhẹ nhàng lướt qua. Em ngồi xuống phố…


 

Có một người ta gọi là Thương vừa mỉm môi cười.

Em cười làm ta bỗng quên đi con đường nào đưa ta tới đây. Em cười mà ta như rụng một bàn tay vừa mới đơn độc. Em cười mà ta như về với mùa không tên gọi. Em cười mà ta chợt về xưa cũ. Em cười mà ta chợt hiểu mình đang rời một ngày mai. 


Em cứ cười vui…

Chợt em tắt nắng, mắt buồn, môi nhấp ngụm đắng vừa mới đong đầy trong ly đời chưa trọn vẹn. Em vội vã lướt qua phố, để lại sau lưng màu vàng úa trên cành cao vừa rơi xuống. Em qua đi như một giấc mơ gió cuốn, cát bụi cũng buồn cô đơn nằm chết.

Em đi qua phố. Em rời xa phố. Em bỏ lại mùa...   Tôi rời xa tôi...







Em là em, tôi là tôi. Và em là tôi trong cái gương kia kìa!





Đọc tiếp ...

1/10/14

• Tháng 10...






'' Đặt tháng Mười ngồi quán Heo May

Để một ngày giang tay đón gió

Để một lần cà phê biết say"...






Đọc tiếp ...

24/9/14

• Bến bờ kí ức.







Kí ức đi về giữa hai bờ bến mơ hồ này. Bước chân này đi qua thì bước chân khác lại về. Chập chờn nhớ, chập chờn quên, giẫm đạp lên nhau. Sự chênh vênh đó, đôi khi chỉ là nhạt nhòa giữa dòng kí ức. 
Đôi khi tưởng rằng ta quên, nhưng dĩ vãng vẫn là còn đó quanh nỗi nhớ. 

Và có đôi khi tưởng rằng ta nhớ, nhưng khoảng trời kí ức vẫn cứ trống trải mơ hồ, như là không thật vậy. Những cái đó, làm ta nhiều khi chênh vênh cõi lòng. Ta không xác định được là đang ở nơi nào trong vùng kí ức của mình nữa. 
Chênh vênh, đôi khi chỉ là một trạng thái mơ hồ không xác định. 

Và nhớ, quên là những bến bờ của kí ức…



Đọc tiếp ...

17/9/14

• Vì còn thương...



Đối lập với yêu thương không phải là ghét bỏ, mà là sự thờ ơ.
Bởi còn thương nên mới bực dọc, dằn vặt vì chưa thể nào quên hẳn nhau trong trí nhớ, chứ thờ ơ rồi thì còn cần chi hằn hộc bằng những lời giả lơ: "Xin lỗi, ai vậy!?"

- Anh Khang -






Đọc tiếp ...

12/9/14

• Trước ngày đổi gió.



- Dù ai đó nắm tay cậu và bảo đừng đi, cậu vẫn sẽ quay bước và tiếp tục cuộc hành trình của mình cơ mà. Đôi khi người ta không thể nói hay làm điều mình muốn, vì sợ chúng trở thành gánh nặng và khiến cậu khó xử. Đó chẳng phải là lý do cậu không muốn gắn bó với một người nào đó sao?

- Đúng! Nhưng tớ vẫn ước giá ai đó nắm lấy tay tớ và bảo đừng đi. Giá có người đã làm như vậy. Để suốt hành trình sau đó không còn cảm giác buồn bã khi không ai đợi tớ trở về. Chỉ thế thôi mà cũng không được hả?

-  Như thế thì thật ích kỷ đấy N à!

...





Đọc tiếp ...

4/9/14

• Thu...(2014)





Mùa thu về khẽ khàng nơi góc phố rêu phong. Có kẻ đứng bên đường tập nói lời hạnh phúc, đợi thu về táp hết nỗi cô đơn...
 Đứng bên thu, và mơ về một tháng Chạp lạnh đến buốt người, mơ về "người tình" mùa đông dịu dàng chung thủy...

Tự hỏi, tôi có đủ bao dung để cười nhạt? Và đủ kiên nhẫn để chờ?
 
 Lời ru tháng Chín khẽ phả vào mỗi giấc mơ đêm, để kẻ si tình phải bồi hồi rơi nước mắt...

 Lối cũ mênh mang màu nắng nhạt, thơm mùi cỏ mới, ướt nỗi nhớ miên du...

 Một người đứng bên kia bờ thác trắng, một người đứng bên này – trông lạnh giá bàn tay...
Có những thứ, càng cố với lấy, càng thấy nó chạy xa – đủ để biết rằng, buông tay là điều nên làm nhất...
Có những nỗi nhớ, dài hơn trăm nghìn mùa thu cộng lại – đủ để biết rằng, sẽ đến lúc, mình lụy vì nó mất thôi...

Trung thu.

Đèn lồng.

Phố.

Và những nụ cười đã lỡ đánh rơi.

 Chiếc lược mùa thu chải vào cuộc đời những lời se sẽ: "Hoàng hôn em, tôi gửi một que diêm"...

Thấy những bộn bề dường như trôi đi hết.
  Để lòng ngô nghê như đứa trẻ lên ba...


Đọc tiếp ...

27/8/14

• Đỡ mùa thu rơi...



Thành phố này, "có phải là nơi ngóng trông của kẻ ở lại? Có phải là nơi ngăn cách phía bên này và phía bên kia của những cuộc đời rất khác?" 

Thực ra, tôi cũng không rõ nữa...
...
Có phải mùa thu biết tôi buồn nên cũng trở nên lặng lẽ? Mây trắng bồng bềnh trôi, nắng gió miên man trên mặt nước hồ tĩnh lặng, cây lá đung đưa nhẹ nhàng bên bức tường phủ đầy rêu cổ kính...
 Tôi thấy lòng mình chợt vắng lại bên những chiều se sắt Thu rơi.

 
Thành phố này vẫn vậy, mùa thu vẫn dịu dàng và đầy mộng mơ, người người vẫn bận rộn và hỉ hả cười với nhau để đè lấp đi những vô ưu chôn kín. Chỉ có tôi là đã khác đi rất nhiều, bình lặng và tĩnh tại hơn, nỗi buồn thì xô nhau ngã...

Đôi khi thấy, cuộc sống chẳng khác gì cái ao tù không phẳng lặng, bé nhỏ nhưng thừa cuồng nộ. Vậy mà, bơi trong cái sự quay cuồng ấy, từng mùa từng mùa vẫn nắm tay nhau hát tình ca bên phố. Hè hết rồi Thu sang, cứ khe khẽ trôi, và bình yên như thế... 
Tiếng thở dài bạc thếch trong đêm cũng chẳng thể ngăn nổi tiếng gõ nhịp của mùa. Để rồi, người ta chỉ có thể nhận ra khoảnh khắc giao mùa diệu bình khi ngước nhìn bầu trời qua kẽ lá, như ngước nhìn cả một tuổi thơ trong veo như giọt nước...


Và cuối cùng thì tôi cũng nhận ra rằng, thành phố này vẫn mãi là nơi để chờ, vẫn mãi là nơi để mong nhớ thật nhiều, của những "kẻ đi rong"...

 


"Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế
Chỉ em là đã khác với em xưa..."


Đọc tiếp ...

25/8/14

• Trò chơi...




Để anh chỉ cho em cách tham gia trò chơi này nhé. Em biết luật chơi của xã hội này rồi đấy. Hắn muốn giết em, nhưng hắn sẽ không để em chết đâu. Bởi em mà chết rồi thì hắn còn biết chơi với ai nữa. 
Vì thế, em cứ chơi đi. Nếu hắn thích nhìn em khóc, ừ thì em cứ khóc. Nếu hắn thích em cười, ừ thì em cứ cười. Khóc và Cười với hắn là gia vị của cuộc chơi mà. Biểu hiện cho hắn thấy em cũng có niềm tin vào cuộc đời đi.

- Trí Không -



 Ừ, cũng lâu rồi, mình chẳng được khóc buồn theo cảm xúc...


 
Đọc tiếp ...

11/8/14

• Thời xa vắng...






Khi tâm hồn đã thấm mệt. Tôi lại muốn trở về nơi ấy, nơi vương vãi những ký ức, hơi ấm một thời...

Gần đây, tôi bắt đầu nghe lại dòng nhạc xưa. Lắng lòng mình với thời gian, giấu lòng mình ở miền xa xăm nào đó. Ru buồn lòng mình vào góc sâu thẳm mảng đời !

Tôi lục lọi giá sách. Chọn những cuốn từ thời xa vắng để khơi gợi miền ký ức đã cũ. Mà hiển hiện trong tôi có lúc nhạt, lúc đậm, lúc xa xôi..

Tôi nhớ những mùa trăng tràn về óng ả lụa là. Trải dài trên khoảng sân mênh mông trước mặt. Trên những núi đồi chập trùng, vằng vặc heo hút gió. Giờ mùa trăng ấy chỉ trải trong lòng nỗi quạnh vắng không tên đã nhạt nhoà.

Khi tôi đã rời bỏ nơi ấy để tìm chân trời mới cho riêng mình...

Ai đó có biết không? Mùa thu dần gõ cửa...


Đọc tiếp ...

4/8/14

• Clarity.





Vừa xinh lại vừa hát hay.
 Mình thật ngưỡng mộ cô bé này quá a... :)






...

If our love is tragedy, why are you my remedy?
If our love's insanity, why are you my clarity?



Walk on through a red parade and refuse to make amends
It cuts deep through our ground and makes us forget all common sense


...



Đọc tiếp ...

28/7/14

• Đi...




"Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước.

Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên... Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.
...
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người.''
 Có 1 người vừa bước đi....
 
Đọc tiếp ...

21/7/14

• Những ngày biển vắng...



'' Một màu xanh biếc từ hướng nhìn xa xăm, một màu xanh hiền hòa phẳng lặng, một màu xanh sâu thẵm, và cô độc.''




Đọc tiếp ...

17/7/14

• Tiếp lời chị...






Có lẽ, đó là sai lầm chăng? Vì em cứ nghĩ, lòng người cao thượng lắm, thật đấy, chị à!

Nhưng, dù thế, em vẫn cứ tỏ bày, vẫn cứ bóc trần nó ra, để chị hiểu, chứ không để tất cả chìm vào quên hay là dĩ vãng tan nát. Bởi chị thấy, khi tất cả đã vuột mất khỏi tầm tay em, em mới hối tiếc, mới cảm nhận, mới nói thì đã quá muộn rồi, chị à! 
Chỉ có lòng mình đọc, thiên hạ đọc, chị đọc… chứ những người trong cuộc đó, đã xa tít tắp mù khơi rồi. Thế cho nên em mới viết tất cả ra, những cảm nhận và tình cảm của em đối với người chị gái xa của mình. Chỉ để chị hiểu, vui, hạnh phúc cùng em, thế thôi!
Đọc tiếp ...

8/7/14

• Coca. :)



Mình cũng chỉ muốn đua đòi theo phong trào thôi. :P






Đọc tiếp ...

4/7/14

• Nhớ.








“ Một buổi sáng thức dậy, sau những ngày tháng dài dằn vặt khổ đau, là một bầu trời đầy nắng.
 Yêu ghét hờn giận nhớ nhung đều đã ở phía sau những phai nhạt. Chỉ cần không đưa tay ra thêm nữa, bước chân sẽ bước tiếp không quay lại...''




Đọc tiếp ...

30/6/14

• Từ Cỏ...





Mỉm cười và thấy sự bình yên như được vực dậy, nhờ những cảm xúc đẹp đẽ như thế này từ một người bạn tâm giao.
Đọc tiếp ...

17/6/14

• Liệu có đủ dũng cảm để đi hết con đường?






Nhiều lúc, cảm thấy... mệt mỏi quá... Chẳng biết mình đang đứng đâu giữa cuộc đời xoay vần những buồn – vui, sướng – khổ! Uể oải. Rã rời. Đôi lúc không dám đối mặt với chính mình trong gương. Cảm thấy mệt, toàn thân. Cảm thấy đau, đến tận cùng mọi ngõ ngách.

Đọc tiếp ...

15/6/14

• ...



'' Người ta chỉ xấu xa, hư hỏng trước đôi mắt ráo hoảnh của phường ích kỉ; nước mắt là một miếng kính biến hình vũ trụ. ''





Đọc tiếp ...

7/6/14

• Tự nhiên, thèm 1 điếu thuốc !


Tôi không thích chốn đông người, vì sự ồn ào và bấn loạn của đám đông.
Nó làm tôi thành kẻ mất trí, lạc loài.
Tụ tập đôi khi trở thành một thứ diễn đàn, mà ở đó người nói không ai nghe, người nghe không biết ai nói.
Nhưng, tôi thích chốn con người, thích được nhìn ngắm loài người qua lại với những bước chân vội vã hiền từ.
Nói chung, tôi thích ngồi một góc khuất hoặc tối nào đó ngắm nhìn mọi thứ phát ra từ con người.
Nghĩa là, tôi đang nhận lấy nỗi cô đơn. 
 Cái cô đơn của bọn đom đóm bay trong đêm.
 Lập lòe…
 
                                       Nhợt nhạt…
 
                                                                   Và yếu đuối…
 
Chỉ một luồng ánh sáng nhỏ nhoi cũng đủ làm nó tan chảy.
Như không…
 


 
Đọc tiếp ...

2/6/14

• Vội vã..




Cuộc sống này đã quá vội vã, để rồi ta va vào nhau như một điều tất yếu. Nhưng cái lòng người vội vã, chật chội… không yên này mới đẩy đưa nhau về cuối đường rẽ chia.

Sao khi xưa, ta không nhẹ nhàng ngây thơ hơn một tí để bắt nhịp những con tim lặng thầm.

Ta cực đoan suy nghĩ, để làm gì? Để đưa nhau vào đường cùng à?







Đọc tiếp ...

20/5/14

• Có lẽ thế...





Chị nói vì tôi mà những người bạn đã dần dần lìa xa tôi. Chị nói vì tôi cố tỏ ra lạnh lùng mà bạn bè càng đi xa hơn. 
Có lẽ chị nói đúng.

Vì tôi mà mọi thứ trôi tuột khỏi tầm tay. Vì tôi mà mọi người xa lánh, bỏ tôi ở lại đằng sau. Vì tôi mà tôi cô đơn. Vì tôi cả.

 
Đọc tiếp ...

14/5/14

• Hạ về...





Tôi ngồi đây, trong một góc chỉ có tiếng rì rào phát ra từ dàn máy lạnh. Quanh đây đang thực sự yên tĩnh. Góc này đây cũng thật sự yên tĩnh. Nói chuyện với một vài người bạn. Đọc tâm trạng nỗi niềm của ai đó. Tôi thả những tâm tư mình lang thang, lang thang qua nhiều nơi chốn. 
Đọc tiếp ...

1/5/14

• ' Mùa về trên ngói '




Tôi đi tìm tôi. 

Tôi đã từng thấy tôi trong những cơn mưa. 

Tôi từng thấy tôi trong những đêm mất ngủ. 

Tôi thấy tôi trong tiếng mèo hoang vu ma mị trên mái ngói cũ càng

Tôi thấy tôi trong tiếng sói tru giữa đêm trăng tan chảy huyễn hoặc... 

Tôi là ai, hỡi ngày của nắng đầy? 



[MÙA VỀ TRÊN NGÓI - Hồ Minh Thông]





Có ai đó nói với tôi, tháng 5 chưa về, được không?


 
Đọc tiếp ...

11/4/14

• Mong manh...







Bắt đầu một ngày mới với nhiều điều phải suy tư. Về mọi thứ. Về cuộc sống. 
Về những con người xung quanh mình. Những con người thật lẫn những bóng hình ảo ảnh xa xôi. Và ngay chính bản thân mình hôm nay, quá khứ và cả tương lai phía trước.

Đọc tiếp ...

6/4/14

• Níu giữ mùa đông.






Tĩnh lặng là thế...
Đọc tiếp ...

1/4/14

• Hello April...



[Phố cứ thế. Mình cứ thế. Cuộc sống cứ thế. 
Và người ta. Thì chỉ có vậy.
 Biết nhiều, mà sao chẳng thể yên.]
 


Đọc tiếp ...