.
25/10/13
• Cuối thu...
Mùa thu, gầy guộc và mong manh lắm. Mùa thu đưa những cánh tay trơ trọi của mình bấu víu vào nền trời xa thẳm như sợ mình sẽ trôi vào miền lãng quên. Vì những chiếc lá cũng rời bỏ để đi theo những cơn gió heo may từ đâu mơn man trở về.
Ngoài kia, một đêm mùa thu mờ hơi sương, hắc lên cái màu vàng võ của ánh trăng . Một chòi canh đang nhóm lên bếp lửa như cố xua tan đi cái lạnh lẽo đang vây bủaa xung quanh… Một gốc cây đang kỳ rụng lá.
21/10/13
• Thu lại trôi....
Một buổi sáng thức dậy lòng nhẹ dâng lên một nỗi nhớ. Len lỏi. Như một niềm vui.
Chân muốn bước đi đâu đó khỏi căn phòng nhỏ. Tôi lang thang qua những tấp nập và ồn ào người của những con phố.
Tôi đang tan dần trong mớ hỗn độn đó. Tôi chợt thèm một chổ ngồi yên tĩnh. Tôi lủi vào một góc quán vắng. Chỉ một mình thôi. Cà phê. Nhạc. Và chính tôi. Ngồi nhìn thời gian trôi... Nỗi buồn trôi...
Và tôi
đang trôi theo chính mình…
Ở đây không có mùa thu rõ rệt nhưng dấu chân
của mùa thu vẫn đi lại đâu đó trong cái se se lạnh vào những buổi sáng.
Mùa thu ở đây chỉ là chuyển giao trong tâm hồn người, khi mang hình ảnh
của những mùa thu ở một nơi xa nào đó mà họ đã ở hay đi qua.
Mùa thu nơi
đây vì thế chỉ còn là ký ức mơ hồ về những chiếc lá vàng bay trong gió
và những cành cây trụi lá bơ vơ.
20/10/13
• Mẹ. 20/10
Qua đi rồi con mới kịp nhận ra
Thiếu mẹ chẳng còn gì ý nghĩa
Trái tim con và lòng con đã nghĩ
Tình mẹ biển trời con tạc dạ trong tim.
Mẹ tớ vẫn trẻ, mẹ tớ vẫn như những cô gái 18.
Dành tặng mẹ nhân ngày 20 tháng 10 với tất cả tình cảm của con!
Thiếu mẹ chẳng còn gì ý nghĩa
Trái tim con và lòng con đã nghĩ
Tình mẹ biển trời con tạc dạ trong tim.
Mẹ tớ vẫn trẻ, mẹ tớ vẫn như những cô gái 18.
Dành tặng mẹ nhân ngày 20 tháng 10 với tất cả tình cảm của con!
19/10/13
• Tôi đưa tay....
Tôi đưa tay nắm lấy những yêu thương đang dần
dần rời xa.
Tôi đưa tay buông rơi những hận thù còn đeo bám.
Tôi đưa tay
đón lấy linh hồn mình trở lại.
Tôi đưa tay vẫy chào một miền xôn xao.
Tôi đưa tay vẫy chào nhỏ nhoi con người.
Tôi đưa tay chào đón một thiên
thần trở lại.
Tôi đưa tay xóa sạch những nhọc nhằn đời tôi.
Và rồi tôi đưa tay... giả biệt một bàn tay.
10/10/13
• Trôi...
"... Mình sợ ngày trái tim mình sẽ chai lặng chẳng còn cảm giác gì nữa
Mình sợ một ngày mình đủ mạnh mẽ để đứng vững một mình mà không cần ai cả
Mạnh mẽ thì có gì hay? Chai lỳ thì có gì hay? Tại sao người ta lại khuyên nhủ nhau những điều như thế, rồi quay sang quở trách tại sao thế giới này quá đỗi lạnh lùng, quá đỗi khắc nghiệt, quá đỗi độc ác?
Mình không muốn làm người lớn.
Mình muốn giữ mãi những cái trẻ con như thế này trong tim mình, để mình tiếp tục được sống
Được sống chứ không phải chỉ là tồn tại..."
6/10/13
• Lại cô đơn...
''Đến một thời điểm nào đó, người ta chẳng thể làm gì khác hơn ngoài sự im lặng.
Buồn bã cũng im lặng, hân hoan cũng im lặng.
Thi thoảng, chỉ muốn ngồi ở một góc quán quen, thấy khổ hạnh nào rồi cũng nhẹ nhàng như mây trời.
Cuộc đời cứ thế mà biên niên cô đơn...''
Buồn bã cũng im lặng, hân hoan cũng im lặng.
Thi thoảng, chỉ muốn ngồi ở một góc quán quen, thấy khổ hạnh nào rồi cũng nhẹ nhàng như mây trời.
Cuộc đời cứ thế mà biên niên cô đơn...''
4/10/13
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)